Công việc chăm sóc là một công việc không đòi hỏi nhiều bằng cấp cũng như trình độ, nhưng là một công việc quan trọng, yêu cầu phải có sức khỏe và cả sự thông cảm.
Phải bắt đầu từ đâu?
Người chăm sóc có thể là thành viên trong gia đình như cha, mẹ, con cái, cháu. Vì công việc này đòi hỏi một số kỹ năng đặc thù, nên họ cần phải trải qua huấn luyện trước khi có thể bắt đầu công việc.
“Để trở thành người chăm sóc cho một người thân bị khuyết tật, bạn cần có kiến thức về tình trạng khuyết tật của người đó. Và bạn cũng cần phải học sự nhẫn nại, cách vượt qua khó khăn khi phải chăm sóc người thân bị khuyết tật,” cô Khanh Le, điều phối viên nhóm hỗ trợ người chăm sóc thuộc Trung tâm Dịch vụ Cộng đồng sắc tộc NSW giải thích.
Nếu đang tìm việc chăm sóc toàn thời, bạn có thể đăng ký học khóa học về dịch vụ chăm sóc người khuyết tật tại một trường TAFE.
“Nếu muốn đi theo hướng nghề nghiệp này, bạn có thể bắt đầu bằng việc lấy chứng chỉ 3 hoặc 4 ngành chăm sóc người khuyết tật, và sau đó làm việc dần để nâng cao kỹ năng nghề nghiệp. Bạn có thể bắt đầu với việc làm nhân viên hỗ trợ, sau đó họ sẽ chuyển bạn từ từ lên thành nhân viên hỗ trợ cao cấp, trưởng nhóm, và rồi thăng tiến dần từ đó,” cô Karina Tran, người đang làm việc cho Tổ chức dành cho người Khuyết tật Úc giải thích.
Người chăm sóc đóng một vai trò hết sức quan trọng trong việc giúp đỡ những di dân mới đến bị chấn động tâm lý và khuyết tật, giúp họ một số kỹ năng cần thiết để ổn định cuộc sống ở Úc.
“Nhiều người cần phải học cách hội nhập xã hội. Như chỉ riêng việc đi lại cũng khiến nhiều người rất sợ, họ không biết làm sao để bắt xe lửa. Rồi học những kỹ năng nấu nướng cơ bản, kỹ năng vệ sinh cá nhân, xây dựng mối quan hệ và cách giao tiếp với người khác. Do đó, nếu chúng ta có thể giúp cuộc sống của họ dễ dàng hơn bằng cách ít nhất là nói chuyện được với họ bằng ngôn ngữ mẹ đẻ, thì đó đã là một sự giúp đỡ lớn lao rồi,” cô Karina nói.
Những khó khăn nào phải đối mặt?
Nhu cầu về người chăm sóc là một nhu cầu bức thiết, tuy nhiên công việc này cũng có thể khiến một người trả giá khá lớn. Dịch vụ Hợp tác Hỗ trợ cộng đồng sắc tộc cho biết thậm chí phải quan tâm đến đời sống tinh thần người chăm sóc, điều này rất quan trọng để ngăn ngừa trầm cảm và mệt mỏi.
“Tổ chức của chúng tôi có các buổi cung cấp thông tin về quyền lợi của người chăm sóc và chúng tôi cũng thúc đẩy mạnh sự tham gia xã hội của họ. Chúng tôi khuyến khích người chăm sóc tham gia những buổi học về cuộc sống và ra ngoài để cải thiện cuộc sống,” cô Khanh Le nói.
Điều quan trọng là không được thờ ơ với sức khỏe và niềm hạnh phúc của bản thân trong lúc đang chăm sóc cho người khác. Cảm giác bị cô lập là điều dễ xảy ra khi mà người chăm sóc có rất ít thời gian để gặp người khác và làm những việc ưa thích.
Bà Ljiljana Zruic đang chăm sóc cho con trai 26 tuổi bị bệnh Down. Bà nói:
“Tôi sợ khi con tôi không hòa nhập được với thế giới này, sợ con tôi không được xã hội chấp nhận, và là một người mẹ, bạn muốn làm mọi thứ cho con bạn. Năm nay là năm đầu tiên tôi được đi nghỉ 2 tuần không phải trông con, lần đầu tiên sau 25 năm.”
Và cũng có nhiều trường hợp người chăm sóc phải trải qua cảm giác nản chí mà có thể dẫn đến đổ vỡ mối quan hệ
“Trong hôn nhân, nó có thể gây ra nhiều bất hòa. Tôi đã nói chuyện với nhiều người vợ hoặc chồng, họ đều than phiền rằng người vợ suốt ngày chỉ bận rộn chăm sóc người khác và người chồng cảm thấy bị bỏ rơi,” bà cho biết thêm.
Người tị nạn, người mới đến và người tầm trú là đối tượng gặp nhiều trở ngại nhất khi tiếng Anh của họ khá hạn chế.
“Những vấn đề thường tăng lên bội phần do nguyên nhân tiếng Anh. Chẳng hạn khi đến một quốc gia và không biết ngôn ngữ, không biết luật lệ ở đó như thế nào và cũng không biết ở đó có dịch vụ gì, thì thật là sợ, rất sợ,” bà nói
Nhiều người còn bị đối xử tệ và nhiều trường hợp bị lạm dụng nhân quyền nghiêm trọng. Những trải nghiệm như vậy gây ra tác động lớn đến thể trạng cũng như tâm lý của những người mới đến.
Một công việc khó khăn, nhưng cũng được tưởng thưởng xứng đáng
Công việc chăm sóc rất khó khăn, những cũng được tưởng thưởng. Bà Khanh Le nó khi nhìn đội ngũ người chăm sóc của bà và những người được chăm sóc đang có mối quan hệ tốt hơn thì đó chính là phần thưởng của bà.
“Tôi có những khoảng khắc hạnh phúc khi tôi thấy họ hỗ trợ lẫn nhau. Giống như người chăm sóc trở thành người bạn, trở thành thành viên trong gia đình. Họ đối xử với nhau rất tốt. Họ cũng ra ngoài chơi và tổ chức sinh nhật hoặc cùng nhau đi chơi cuối tuần. Do đó tôi thấy thực sự hài lòng về lợi ích mà tôi đã đóng góp cho cộng đồng.”