Hai mươi năm sau vụ tấn công khủng bố ngày ngày 7 tháng 7 nhắm vào hệ thống giao thông công cộng của London, các nạn nhân sống sót và thân nhân của những người thiệt mạng đã tụ họp để tưởng niệm những người đã khuất.
Các vụ đánh bom nhằm vào các chuyến tàu điện ngầm và xe buýt đông người đã khiến 52 người thiệt mạng và hàng trăm người bị thương vào giờ cao điểm buổi sáng.
Một trong những người tham dự lễ tưởng niệm là nạn nhân sống sót người Úc – bà Gill Hicks.
Vua Charles nhân dịp này đã kêu gọi người dân giữ vững tinh thần trước những thế lực muốn chia rẽ xã hội, nhấn mạnh rằng chính “tinh thần đoàn kết” đã giúp London hồi phục sau nỗi đau.
Những cánh hoa trắng nhẹ nhàng rơi từ trần nhà thờ St Paul khi danh sách 52 nạn nhân được xướng tên. Đó là một khoảnh khắc trang nghiêm, xúc động.
Các vụ đánh bom liều chết do nhóm cực đoan Hồi giáo thực hiện vẫn là cuộc tấn công kinh hoàng nhất mà London từng chứng kiến kể từ Thế chiến thứ hai. Bốn người đàn ông mang quốc tịch Anh, bị tư tưởng al-Qaida cực đoan hóa, đã cho phát nổ các thiết bị trên ba toa tàu điện ngầm và một chiếc xe buýt – thời điểm được tính toán kỹ để gây ra thương vong tối đa.
“London vẫn là nơi của hy vọng”
Ông Graham Foulkes – cha của David Foulkes, người thiệt mạng trong vụ tấn công tại ga Edgware Road – đã phát biểu trong buổi lễ tưởng niệm:
“Với nhiều người, mọi thứ đã không còn như xưa, nhưng theo cách khác thì lại vẫn như xưa, vì sự tốt đẹp trong lòng người dân London và vô số du khách mà họ đón tiếp mỗi lúc không thể bị xoá bỏ bởi hận thù hay đe doạ – trái lại, chính điều đó lại làm nảy nở hy vọng cho các thế hệ tương lai.”
Gill Hicks, một người dân Úc, đang trên đường đi làm tại Hội đồng Thiết kế (Design Council) ở London thì chuyến tàu bà đang đi bị đánh bom giữa hai ga Kings Cross và Russell Square. Bà bị thương nghiêm trọng đến mức bệnh viện ban đầu không thể nhận dạng nổi.
Mọi người đã liều mạng cứu lấy mạng sống của tôi, ôm lấy cơ thể tan nát của tôi với tình yêu thương vô điều kiện – điều đó thật phi thường.Gill Hicks
Đó là bản chất con người, và tôi là minh chứng sống cho những gì có thể xảy ra khi lòng nhân ái lên tiếng.”
Mất mát không thể gọi tên
Với những người sống sót, ký ức vẫn chưa phai.
Bà Thelma Stober, người đứng ngay cạnh một trong những kẻ đánh bom nhớ lại:
“Tôi thấy mình nằm trên đường ray, một phần thân mình bị kẹt dưới tàu, phần còn lại bên ngoài. Có một mảnh cửa tàu đè lên đùi tôi. Tôi nhìn thấy xác người xung quanh và tôi giơ tay lên nói: ‘Cứu tôi với, tôi còn sống, tôi không muốn chết.’”
Với những người mất đi người thân – như ông Graham Foulkes – ngày tưởng niệm luôn là một ngày rất khó khăn.
“Lẽ ra tôi không nên phải nói chuyện này với bạn. Lẽ ra giờ này tôi đang ở nhà, ăn tối hoặc ra quán rượu với David. Không gì có thể diễn tả được cảm giác khi con trai bị sát hại một cách vô nghĩa như vậy.”
Di sản của ngày 7/7: Thắt chặt an ninh
Vụ khủng bố 7/7 đã in sâu trong ký ức tập thể và để lại dấu ấn lâu dài trong chính sách an ninh của nước Anh.
Ông Mark Rowley, Tư lệnh Cảnh sát London cho biết:
“Điều đầu tiên là sự thay đổi giúp cảnh sát và các cơ quan an ninh, đặc biệt là MI5, phối hợp chặt chẽ hơn, để giờ đây chúng ta có mô hình hợp tác vận hành chung chặt chẽ nhất trên thế giới.”
Chỉ hai tuần sau vụ tấn công, bốn kẻ khác cố gắng thực hiện một cuộc tấn công tương tự – nhưng thiết bị của chúng không phát nổ, không ai bị thương.
Dù đã có thêm những vụ tấn công sau đó, chưa vụ nào có quy mô và tác động như ngày 7/7.
Tại đài tưởng niệm Hyde Park, Thân vương xứ Wales đã đến đặt vòng hoa tưởng niệm.
Vua Charles phát biểu rằng dù những điều kinh hoàng sẽ không bao giờ bị quên lãng, chính “tinh thần đoàn kết” đã giúp London hồi phục, một thông điệp mạnh mẽ giữa thời đại vẫn còn đầy rẫy sự chia rẽ.
READ MORE

SBS Việt ngữ