Chỉ vừa qua 11 giờ đêm ngày 12/10/2002, ba quả bom đã phát nổ tại Bali.
Quả bom đầu tiên do một kẻ ném bom tự sát bên trong quán rượu Paddy's Bar ở bãi biển Kuta.
20 giây sau, kẻ ném bom tự sát thứ hai đã làm nổ một xe bom lớn bên ngoài câu lạc bộ Sari.
Sau đó một quả bom nhỏ hơn được kích hoạt bên ngoài Lãnh sự quán Mỹ tại trung tâm Bali Denpasar.
202 nạn nhân thuộc 23 quốc gia đã bị thiệt mạng, và 209 người khác bị thương.
88 nạn nhân trong số đó là người Úc, bao gồm hai chị em sinh đôi 39 tuổi Jane và Jenny Corteen đến từ Tây Úc.
Mẹ của họ, bà June Corteen nói bà chưa từng trải qua chuyện gì kinh khủng hơn ngày bà nhận được thông báo chính thức xác nhận cái chết của hai con.
Tôi từng nói rằng nó giống như một phát đạn xuyên tâm, nhưng nỗi đau này, tôi không bao giờ muốn cảm thấy một lần nữa, bởi vì nó quá khủng khiếp, tôi nghĩ rất nhiều cha mẹ khi nghe tin con cái họ qua đời cũng sẽ có cảm giác giống tôi.
Vài người sống sót ban đầu đã được cố gắng đưa đến Darwin để điều trị vết bỏng, vết thương cắt vào da thịt, tổn thương não và những chấn thương khác.
Bác sĩ Gary Lunn, từ bệnh viện Royal Darwin Hospital, trả lời trước truyền thông vài ngày sau vụ ném bom.
Chúng tôi đang chứng kiến nhiều loại thương tích từ bị bỏng nặng toàn thân, bỏng sâu vào trong, bỏng khắp bề mặt da, cho đến những vết bỏng đơn giản hơn, tại những vùng nhỏ hơn.
Bác sĩ David Read đã cho giới truyền thông xem một bức ảnh X-quang cho thấy 8 viên bi nhỏ trong ngực một nạn nhân.
Chấn thương do vụ nổ gây ra là một kiểu thương tích rất khó bình phục. Nó có thể gây thiệt hại và ảnh hưởng đến nhiều bộ phận của cơ thể cùng một lúc.
Đối với những du khách sống sót, cảm xúc và tình cảm của họ rất khác nhau khi quay trở lại Úc.
-"Tôi rất buồn. Thật buồn cho người dân Bali, bạn biết đấy, không một ai ở trên đường vào ngày hôm sau."
-"Thật là tốt khi được trở về quê nhà, trở về một cách an toàn vì có tin cho hay vẫn còn bom đang chờ phát nổ."
-"Chúng tôi gần như bị chấn thương tâm lý, bạn biết đấy, chúng tôi chỉ ở cách nơi xảy ra thảm hoạ một vài phút”.
Jan Laczynski đã bay trở lại Úc đúng vào đêm xảy ra vụ đánh bom, trong khi bạn bè của anh vẫn đang dự tiệc tại Câu lạc bộ Sari.
Tất cả mọi người ở phía trước, ở bên cạnh hoặc ở bên trong câu lạc bộ, đều đã ra đi. Tôi đã gửi những tin nhắn hỏi rằng 'bạn ổn không?' mà không có câu trả lời nào. Bạn vẫn hy vọng, bạn hy vọng có thể họ ổn, có thể họ đang ở bệnh viện, nhưng tôi biết họ đã ra đi rồi, tôi biết họ đã ra đi.
Candice Buchan đã mất cả cha lẫn mẹ trong vụ đánh bom.
Tôi nhớ khi quả bom phát nổ giống như chỉ mới hôm qua. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao tôi lại ra khỏi câu lạc bộ vào đêm đó, và tại sao tôi không ở lại đó. Tôi luôn nghĩ 'nếu tôi vẫn còn mẹ và còn cha thì sao? Sẽ dễ dàng hơn cho tôi nếu tôi vẫn còn cha hoặc mẹ không? Tôi sẽ không bao giờ biết câu trả lời nữa.
Thành viên của một nhóm lấy cảm hứng từ al-Qaeda, Jemaah Islamiyah, bị cho là chịu trách nhiệm các vụ đánh bom.
Giáo sư Chính trị Hồi giáo Quốc tế tại Đại học Deakin, Greg Barton, nói những kẻ đánh bom đã chọn nhắm mục tiêu vào các hộp đêm và câu lạc bộ vì chúng coi đó là những mục tiêu hợp pháp, mang tính biểu tượng.
Chúng tìm kiếm những người nước ngoài đi vào hộp đêm mà chúng xem đó là tội lỗi và suy đồi. Đó là thứ logic biến thái đằng sau việc lựa chọn mục tiêu của chúng. Tất nhiên, nhiều nạn nhân là người Indonesia, không chỉ người theo Ấn Độ giáo mà còn có người Hồi giáo đến từ Java và nhiều nơi khác, vì vậy điều đó thật vô cùng nhẫn tâm và khủng bố, nhưng bọn chúng nghĩ rằng chúng đang bị phân biệt đối xử, bằng việc nhắm mục tiêu vào những địa điểm thuộc về nước ngoài, theo quan điểm của chúng, là sự đam mê khoái lạc.
Vào tháng 11/2008, ba người đàn ông bị xử tử vì tham gia trong vụ đánh bom, những người khác bị bỏ tù hoặc bị giới chức Indonesia giết chết.
Vụ ném bom năm 2002, xảy ra chỉ ngoài một năm kể từ khi các cuộc tấn công khủng bố nổ ra ở Mỹ vào ngày 11/9, đã đưa khủng bố tiến đến ngay trước thềm nước Úc.
88 người Úc bị thiệt mạng cho đến nay vẫn là con số người Úc tử vong lớn nhất trong vụ một vụ khủng bố đơn lẻ.
Cựu Tổng trưởng Di trú Amanda Vanstone nói với Bảo tàng Quốc gia Úc rằng các vụ đánh bom ở Bali là một sự kiện quan trọng trong lịch sử Úc.
Tôi nghĩ chuyện này đã nói với người Úc rằng cuộc khủng bố mà họ nhìn thấy trên khắp thế giới đang ở ngay trước cửa nhà, và có ảnh hưởng rất lớn đến cách chúng ta nhìn nhận nhau, và rõ ràng đó là cách những người Úc không theo đạo Hồi nhìn những người theo đạo Hồi, thông qua việc không cộng đồng Hồi giáo nào ở Úc có lỗi, và lỗi cũng không thuộc về các cộng đồng không theo Hồi giáo ở Úc.
Đó là quan điểm được chia sẻ bởi Karl Kent, người thay mặt cho Cảnh sát Liên bang Úc dẫn đầu nhiệm vụ xác định danh tính nạn nhân người Úc tại Bali.
Là một thanh tra thuộc dịch vụ pháp y, ông Karl Kent chủ trì một nhóm chuyên gia tuân theo một quy trình xác định nạn nhân thảm họa do Interpol phát triển.
Đó là ý niệm phải liên tục cảnh giác. Phải bảo đảm rằng chúng tôi có thể ngăn chặn các cuộc tấn công như vậy vào bất kỳ lúc nào, ý niệm đó đã ăn sâu vào tâm lý của chúng tôi do kết quả của vụ việc tại Bali, và đã có rất nhiều trường hợp trên khắp nước Úc nơi các cuộc tấn công như vậy đã bị ngăn cản bởi những nỗ lực của các cảnh sát tận tụy và các chuyên gia tình báo, họ phải làm việc mỗi ngày để ngăn chặn - và vì điều đó, tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều mãi mãi biết ơn họ.
Còn Paul Vanni là chủ tịch câu lạc bộ liên đoàn bóng bầu dục Coogee Dolphins.
Sáu thành viên của câu lạc bộ này thuộc số 88 nạn nhân Úc.
Tôi nghĩ sự kiện chắc chắn đã thay đổi mãi mãi cuộc đời những người ở đó, dù với người sống sót và những ai quay trở lại. Nó đã thay đổi cuộc đời họ mãi mãi. Một số người đối phó với sự kiện này theo nhiều cách khác nhau, và chúng tôi đã đủ may mắn để cung cấp một số tư vấn và hỗ trợ sức khỏe tâm thần cho bất kỳ ai trong câu lạc bộ, điều này thật sự được làm rất tốt, nó đã giúp ích và đó là một cuộc đấu tranh hầu như mỗi ngày với nhiều người trong số họ.
Ông Vanni nói câu lạc bộ đã dành thời gian để gây quỹ từ thiện và ông nói rằng công việc này đã giúp ông vượt qua nỗi đau mất đi sáu người bạn.
Nếu bạn sống dựa vào cái ác, thì cái ác sẽ tiêu diệt bạn. Sự tha thứ là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà chúng ta có thể làm, và mọi người có thể làm và vì vậy, bạn cần cảm ơn và tha thứ.
Còn bà June Corteen dự định đánh dấu ngày kỷ niệm 20 năm này bằng cách sẽ đến thăm Bali để tưởng nhớ hai cô con gái sinh đôi của bà.
Chào con, mẹ đây. Mẹ chỉ đến để kiểm tra xem con có ổn không. Vâng, mẹ có thể sẽ nói 'Mẹ rất yêu các con và nhớ các con’, nhưng chỉ chừng đó thôi. Chỉ là cảm giác muốn được đến với cái nơi mà các con đã từng ở lại.