Đã 13 năm kể từ khi Pascasie Muderway đến Úc từ Congo bị chiến tranh tàn phá. Bà mẹ của ba con trai Samuel, Emmanuel và Connell hiện đang theo học đại học, nhưng bà cho biết quay về năm 2008, đó là một câu chuyện khác.
"Khi tôi đến Úc, tôi đến một mình, tôi không quen ai cả. Điều rất quan trọng là phải giúp đỡ những người mới ở nước này vì trước tiên, đối với bản thân, họ thực sự cần sự giúp đỡ đó. Để biết được hệ thống đó, để làm quen với hệ thống của đất nước mới."
Pascasie rất biết ơn sự hỗ trợ mà bà đã nhận được, giúp học ngôn ngữ và cuối cùng tìm được việc làm nhân viên phụ trách hồ sơ nhập cư.
Bà Pascasie chỉ là một người thụ hưởng những dịch vụ giành cho những người mới đến Úc.
Có nhiều tổ chức giúp fdi dân tị nạn tái định cư ở Úc - một số do liên bang hoặc tiểu bang tài trợ, những nhóm khác phi lợi nhuận hoặc do tư nhân điều hành. Họ tập trung vào những thứ như chỗ ở, giúp mọi người kết nối với cộng đồng, giáo dục, ngôn ngữ, việc làm và sức khỏe.
Nhưng Violet Roumeliotis, Giám đốc điều hành của Dịch vụ Định cư Quốc tế (SSI) cho biết COVID đã có những tác động sâu rộng.
"Đó là một sự thay đổi như động đất. Chúng tôi đã thấy mọi thành phần của tổ chức, từ trên xuống dưới, đều thay đổi."
SSI là tổ chức định cư nhân đạo phi lợi nhuận lớn nhất tại Úc. Nó sử dụng nhiều người di cư và tị nạn, và phần lớn ngân sách của tổ chức này đến từ các chính phủ tiểu bang và liên bang. Bất chấp những thách thức COVID, họ đã điều chỉnh một số dịch vụ trở thành trực tuyến.
Nhưng với việc tạm dừng tiếp nhận người tị nạn, bà Roumeliotis nói rằng các nhân viên từ nhóm định cư nhân đạo của SSI đang phải chịu áp lực.
"Thật là kinh khủng. Chúng tôi hiện đang bắt tay vào việc dự phòng. Tôi hy vọng rằng khi đại dịch kết thúc trong vài tháng tới, chúng tôi sẽ có tài lực mới. Ví dụ như chương trình tái định cư cho người tị nạn là dịch vụ thu phí. Nhưng nếu khách hàng không đến, bạn sẽ không nhận được bất kỳ khoản phí nào."
SSI và tổ chức tương tự là AMES Australia cung cấp khoảng 2/3 các dịch vụ tái định cư ở Úc.
Nếu không có đại dịch mỗi năm AMES hỗ trợ cho 4,000 người tị nạn mới đến Victoria. Tổ chức này vẫn đang hoạt động nhưng phát ngôn nhân Laurie Nowell cho biết họ đã sử dụng thời gian này để tăng cường các dịch vụ khác của mình.
"Chúng tôi đã phải thay đổi các dịch vụ với ngân quỹ mà chúng tôi có. Ví dụ như cung cấp thông tin cho bốn hoặc năm nghìn người tị nạn đã ở đây, để giúp họ hiểu những thông tin quan trọng về đại dịch, và chúng tôi đã có một số thành công tìm việc làm cho người tị nạn để xoa dịu nỗi sợ hãi của họ cho tương lai."
6,000 người đã được cấp thị thực nhân đạo vào năm ngoái, và vẫn đang chờ được vào Úc. Nhưng khi nào họ có thể đặt chân đến Úc thì chưa rõ.
Bà Roumeliotis cho biết SSI đang chuẩn bị cho năm tới và dự đoán sau đó ơn 20 nghìn người sẽ chờ đến phiên mình.
"Chúng tôi có một số nhân lực, chúng tôi có ngân quỹ, chúng tôi có quỹ dự trữ, tuy nhiên nhiều tổ chức nhỏ hơn thì không và họ đang thực sự gặp khó khăn. Trong tình trạng như vậy họ khó có thể tiếp tục hoạt động."
Winta Eyob và em gái chỉ là thanh thiếu niên khi họ chạy trốn cuộc đàn áp tôn giáo ở Eritrea. Cả hai đều đang học học kỳ cuối tại các trường đại học ở Melbourne - và đã kiếm được việc làm trong lĩnh vực chuyên môn của họ. Nhưng cô Eyob nói rằng họ rất muốn giúp những người đồng cảnh ngộ.
"Đặc biệt là những người mới đến, những người di cư, không chỉ cộng đồng của tôi mà bất cứ ai đã là người tị nạn hoặc trong hoàn cảnh khó khăn, tương tự như tôi và gia đình của tôi, để giúp họ nhận ra tiềm năng của mình và thấy có rất nhiều cơ hội ở Úc."