Gặp gỡ người Việt ở Úc: Nhóm 'Huynh đệ Pickleball' - Biến sân sau nhà thành nơi tuổi già thăng hoa

Untitled design.png

Nhóm 'Huynh đệ Pickleball' cao niên ở St Albans, Melbourne. Nguồn: Xuân Ngọc

Giữa cái nắng vàng óng ả của miền Tây Melbourne, một âm thanh "cộp cộp" giòn tan đang hồi sinh những tâm hồn xế chiều tại khu St Albans. Không còn là những ngày lặng lẽ bên chiếc điện thoại, hay không gian chật hẹp, chán ngắt của các bản tin thời sự, hay phim bộ dài tập, các bậc cao niên tại đây đã chọn cầm vợt, biến sân vườn thành "thánh đường" Pickleball đầy sức sống. Đây không chỉ là cuộc dạo chơi thể thao, mà là hành trình đánh đuổi cô đơn, kết nối tình bằng hữu và khẳng định bản lĩnh của những bước chân không còn mệt mỏi.


Trong một con hẻm nhỏ tại khu St Albans, một âm thanh lạ lẫm đang dần trở nên quen thuộc. Đó không phải là tiếng cầu lông xé gió, cũng chẳng phải tiếng tennis nặng trình trịch. Đó là tiếng đập "cộp, cộp" giòn tan của trái banh Pickleball – môn thể thao đang "gây bão" khắp nước Úc. Đằng sau những đường banh ấy là câu chuyện về sự hồi sinh của những tâm hồn đã bước sang tuổi xế chiều.

Những bước chân không mỏi ở tuổi thất thập

Ông Thành, một cư dân tại Sau Bần, năm nay đã bước sang tuổi 71. Ở cái tuổi này, nhiều người chọn cho mình sự nghỉ ngơi tĩnh lặng, nhưng với ông, đứng yên nghĩa là lùi lại. Đã sáu, bảy tháng nay, đều đặn mỗi ngày, ông cùng nhóm bạn già lại tụ họp tại sân chơi nhỏ này.

"Giờ lớn tuổi rồi thì chẳng biết làm gì, ngoài việc đưa đón con cháu đi học, rồi đến đây để anh em tập dọn cho nó vui," ông Thành chia sẻ với nụ cười hiền hậu. Đối với ông, Pickleball không chỉ là trò chơi, mà là liệu pháp để duy trì sự nhanh nhẹn. "Thứ nhất là cho nó khỏe mạnh chân tay, cái mắt cái mũi ngày ngày nó kém đi mình nhanh nhẹn tí. Chứ mà cứ ngồi ở nhà tối ngày mà coi điện thoại thì cũng chả giải quyết cái gì. Tôi bảy mươi mốt tuổi rồi, tôi thấy nó cũng bình thường, hàng ngày vẫn luyện tập ít nhất một đến hai tiếng."

Sức sống của ông Thành là minh chứng cho việc tuổi tác chỉ là con số. Thay vì để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy của công nghệ hay sự tĩnh tại của tuổi già, ông chọn cầm vợt, chọn sự vận động để thấy mình vẫn còn hữu ích và tràn đầy năng lượng.

‘Thánh đường pickleball’ trong vườn nhà

Sân chơi này không nằm ở một trung tâm thể thao chuyên nghiệp, tiện nghi với ánh đèn cao áp hay mặt sân láng bóng. Nó nằm ngay trong khu vườn của một tư gia. Chủ nhân của nó là ông Tám, 73 tuổi, người đã biến sân cầu lông cũ của mình thành một "thánh đường" Pickleball nhỏ cho anh em đồng hương.

Mọi chuyện bắt đầu rất tình cờ từ những buổi đi bơi, nơi những người bạn già gặp gỡ rồi được Xuân Ngọc giới thiệu về môn thể thao này. Từ đó, họ "ghiền" lúc nào không hay. Ông Tám kể: "Cứ hầu như là thứ Tư tới hẹn là lại lên. Trước tiên là chơi chút xíu cho có tiếng mồ hôi rồi uống trà nói chuyện này kia kia nọ vậy đó cho qua ngày đoạn tháng."

Cụm từ "qua ngày đoạn tháng" của ông Tám nghe có vẻ trầm mặc, nhưng nhìn cái cách ông chăm chút cho sân chơi, nghe tiếng rót nước trà lạch cạch và tiếng cười giòn giã mỗi khi có khách đến, ai cũng thấy một nguồn năng lượng sống dồi dào. Sân chơi của ông Tám không có tiền nong, không có sự cạnh tranh khốc liệt. Ở đó chỉ có tình bằng hữu, có người mang cà phê, người mang chút quà bánh đến góp vui. "Bữa nào mà chừng mười người, mười hai người đổ lên là rất rất là vui. Bữa đó là trời ơi, nước sôi trà nước là thoải mái!" – ông Tám cười lớn.

Vận động viên gạo cội tái xuất, quên đi nỗi lo chấn thương

Trong nhóm người già ở Sau Bần, có những người mà quá khứ gắn liền với sân đấu đỉnh cao. Ông Hữu là một ví dụ. Từng là cựu tuyển thủ cầu lông quốc gia từ Đồng Tháp, ông Hữu mang theo những kỹ năng điêu luyện và cả những chấn thương từ thời trẻ. Với ông, Pickleball là sự lựa chọn hoàn hảo để duy trì bản năng vận động trong một cơ thể đã nhiều thương tích.

"Ngày xưa lúc còn trẻ tôi thi đấu quốc gia... Nhưng sau này bị chấn thương, cầu lông nó rất là nguy hiểm. Tôi nghỉ và nhảy qua chơi cái này thì thấy môn này nó rất thích hợp cho mấy người lớn tuổi. Cái quan trọng nhất là cái timing (thời điểm), cái phản xạ," ông Hữu phân tích một cách chuyên nghiệp.

Khi nhắc về quá khứ, giọng ông chùng xuống, đưa chúng tôi về những ngày gian khó của thể thao Việt Nam thời bao cấp. Đó là những chuyến đi tranh giải toàn quốc tại Hà Nội bằng tàu hỏa, là những đêm ngủ trên miếng chiếu rải giữa sàn trường học vì không có tiền khách sạn, là lần đầu tiên tích cóp tiền để được trải nghiệm đi máy bay. Những kỷ niệm ấy là động lực để ông trân trọng từng phút giây trên sân đấu hiện tại.

Tuy nhiên, nhiệt huyết không thể khỏa lấp hết những giới hạn về thể chất. Ở một đất nước phát triển như Úc, khó khăn về vật chất đã lùi xa, nhưng gánh nặng sức khỏe lại ập đến. Ông Tám xót xa kể về những người bạn "ghiền" đến mức dù chân phải băng bó nịt chặt vẫn không bỏ buổi nào. Thậm chí, có những ngày trời mưa tầm tã, họ vẫn mặc áo mưa để đánh banh, chơi xong ướt hết cả người nhưng lòng thì vui phơi phới.

Cuộc chiến chống lại sự cô đơn và rào cản thế hệ

Nước Úc hiện đại đang đối mặt với những vấn đề nan giải về sức khỏe tâm thần: sự cô đơn của người cao niên và sự "ụ lì" của giới trẻ. Ông Công, một người đã định cư 40 năm, coi thể thao là "chìa khóa" để kết nối gia đình và giữ gìn sự minh mẫn.

"Nhà tôi bốn thành viên đều chơi hết. Cái môn Pickleball này người nhỏ và người già ai chơi cũng được," ông Công nói. Điều đặc biệt ở người đàn ông 67 tuổi này là sự thấu hiểu thế hệ. Ông không cấm con chơi game, vì chính ông cũng dành 10-20 tiếng mỗi tuần để chơi game trên mạng. Nhưng ông nhấn mạnh sự cân bằng: "Tôi khuyến khích phải chơi thể thao, thể thao mới có thể lực, tinh thần mới minh mẫn được. Có nhiều người ta quan trọng tiền bạc quá, đi làm suốt... nhưng khi ổn định rồi thì nên lựa chọn."

Nỗi lo về giới trẻ cũng là trăn trở của ông Thành. Ông nhìn thấy nhiều bạn trẻ chỉ biết đóng cửa nằm nhà, đắm chìm trong game và bia rượu sau mỗi tuần làm việc. "Chúng tôi ngày xưa còn trẻ cũng hay bia rượu lắm, nhưng giờ có môn này chúng tôi tập trung vào đây," ông chia sẻ, hy vọng rằng tinh thần của những "ông già" như mình có thể lan tỏa đến lớp trẻ, giúp họ thoát khỏi sự tĩnh tại độc hại.

Nguyện vọng về một sân chơi bền vững cho đam mê

Dù tiếng cười vẫn rộn rã trong vườn nhà ông Tám, nhưng sâu trong lòng những người cao niên ấy vẫn hiện hữu một nỗi lo về sự bền vững. Sân chơi hiện tại là tư gia, một mai nếu hoàn cảnh thay đổi, nhóm 14-15 anh em sẽ đi đâu về đâu?

Ông Thành bộc bạch một nguyện vọng chân thành: "Nguyện vọng là giả sử như Council (Hội đồng thành phố) hoặc hội này kia người ta tạo điều kiện, để có cái sân to hơn, đúng tiêu chuẩn hơn. Cái nhà này khi bán đi chúng tôi cũng không có chỗ chơi nữa. Nếu chính quyền địa phương giúp đỡ thì rất quý."

Đó không chỉ là mong muốn có một mặt sân tốt hơn, mà là mong muốn về một không gian sinh hoạt cộng đồng đúng nghĩa, nơi những người di cư cao tuổi có thể tựa vào nhau, cùng nhau già đi một cách khỏe mạnh và tích cực.

Kết thúc buổi tập, nắng đã nhạt dần trên những mái nhà ở St Albans. Những bước chân không còn nhanh nhẹn, những đầu gối phải quấn băng kín mít, nhưng trên gương mặt của những người già ấy không thấy dấu vết của sự mệt mỏi. Họ không chỉ đang đánh banh, họ đang đánh đuổi sự cô đơn, bệnh tật và khẳng định giá trị của bản thân ở tuổi xế chiều.

Lời nhắn nhủ cuối cùng của ông Tám như một lời hiệu triệu đầy năng lượng: "Mong các bạn trẻ đừng bao giờ mà phải ngồi một chỗ. Ụ lì quá thì không thích đâu!"

Những lợi ích vàng của Pickleball đối với sức khỏe người cao tuổi

Tại các nước phát triển như Úc, Pickleball không chỉ đơn thuần là một trào lưu thể thao. Các chuyên gia y tế đang nhìn nhận đây như một "liều thuốc" tổng hợp, giúp giải quyết cùng lúc nhiều vấn đề về thể chất và tâm thần cho người trên 60 tuổi.

Cải thiện hệ thống tim mạch và hô hấp

Khác với tennis đòi hỏi những cú chạy nước rút trên sân rộng, Pickleball có kích thước sân nhỏ hơn (tương đương sân cầu lông). Điều này cho phép người chơi duy trì nhịp tim ở mức vừa phải nhưng liên tục.

Vận động vừa sức: Những pha bóng bền (rally) giúp tăng cường lưu thông máu mà không gây áp lực quá lớn lên cơ tim.

Kiểm soát huyết áp: Việc duy trì cường độ chơi khoảng 1-2 tiếng mỗi ngày như ông Thành giúp ổn định chỉ số huyết áp, giảm nguy cơ đột quỵ và các bệnh lý về tim mạch thường gặp ở người già.

Tăng cường phản xạ và sự dẻo dai của hệ xương khớp

Như ông Hữu – cựu tuyển thủ cầu lông – đã chia sẻ, cái quan trọng nhất trong môn này là "timing" và phản xạ. Khi tuổi tác tăng cao, sự kết nối giữa não bộ và tay chân thường chậm lại.

Rèn luyện sự phối hợp mắt - tay: Trái banh Pickleball có lỗ và bay chậm hơn banh tennis, đòi hỏi người chơi phải tập trung quan sát và điều khiển đôi tay chính xác. Điều này cực kỳ có lợi trong việc ngăn ngừa hội chứng suy giảm nhận thức.

Độ linh hoạt của khớp: Dù nhiều người chơi tại St Albans phải băng nịt đầu gối, nhưng chính những chuyển động ngang và xoay người nhẹ nhàng trên sân giúp các khớp được bôi trơn, giảm tình trạng cứng khớp và teo cơ do ít vận động.

Liệu pháp tinh thần và ngăn ngừa trầm cảm tuổi già

Nỗi sợ lớn nhất của người cao niên không phải là bệnh tật mà là sự cô đơn. Việc "ngồi ở nhà tối ngày coi điện thoại" như lời ông Thành nói chính là mầm mống cho các vấn đề tâm thần.

Kết nối cộng đồng: Pickleball là môn thể thao mang tính xã hội rất cao. Khoảng thời gian uống trà, trò chuyện giữa các hiệp đấu tại nhà ông Tám giúp giải tỏa căng thẳng, tạo ra cảm giác thuộc về một cộng đồng (sense of belonging).

Sản sinh Hormone hạnh phúc: Vận động ngoài trời dưới ánh nắng miền Tây Melbourne giúp cơ thể sản sinh Endorphin và Serotonin, giúp cải thiện giấc ngủ và mang lại tinh thần lạc quan, minh mẫn.

Giảm thiểu rủi ro chấn thương so với các môn khác

Đây là lý do tại sao nhiều người từ bỏ cầu lông hay tennis để chuyển sang Pickleball.

Vợt nhẹ, banh ít độ nảy cực đại: Trọng lượng vợt vừa phải giúp giảm áp lực lên cổ tay và khuỷu tay (tránh hội chứng Tennis Elbow).

Ít va chạm mạnh: Do diện tích sân nhỏ, người chơi chủ yếu di chuyển trong phạm vi hẹp, giảm nguy cơ té ngã hoặc rách cơ do rướn quá mức.

Những lợi ích này không chỉ giúp những người như ông Thành, ông Tám hay ông Hữu sống vui hơn, mà còn trực tiếp giảm bớt gánh nặng cho hệ thống y tế công cộng. Một người già khỏe mạnh trên sân Pickleball là một người già ít phải tìm đến sự trợ giúp của thuốc men và bệnh viện.
Đồng hành cùng chúng tôi tại SBS Vietnamese Facebook & SBS Vietnamese Instagram, và cập nhật tin tức ở sbs.com.au/vietnamese
Nghe SBS Tiếng Việt trên ứng dụng miễn phí SBS Audio, tải về từ App Store hay Google Play

Phần "Transcript" do AI tạo ra. Đọc thêm về việc SBS sử dụng AI: https://www.sbs.com.au/aboutus/sbs-guiding-principles-for-use-of-ai/

[Xuân Ngọc]

Giữa cái nắng vàng óng ả mùa hè của vùng miền tây Melbourne, trong một con hẻm nhỏ tại Snowbenz, có một âm thanh rất lạ đang dần trở nên quen thuộc. Đó không phải là tiếng cầu lông xé gió, cũng chẳng phải tiếng tennis nặng chình chịch. Đó là tiếng đập giòn tan của trái banh pickleball, môn thể thao đang gây bão khắp nước Úc và giờ đây nó đang hồi sinh những tâm hồn đã bước sang tuổi xế chiều.

[Ông Thành]

Xin giới thiệu tôi tên là Thanh, nhà ở Southburn. Chúng tôi đây có mấy anh em già thì cứ hàng ngày đến đây tập trung lại để chơi pickleball. Chúng tôi ở đây thì chắc cũng phải được sáu bảy tháng rồi chứ?

[Xuân Ngọc]

Ông Thành năm nay đã bảy mươi một tuổi. Ở cái tuổi này, người ta thường nghĩ về sự nghỉ ngơi, nhưng với ông, đứng yên có nghĩa là lùi lại.

[Ông Thành]

Thì giờ lớn tuổi rồi thì chẳng biết làm gì thì ngoài việc đưa đón con cháu đi học rồi ngoài đấy là đến đây để anh em tập dọn cho nó vui. Thứ nhất là cho nó khỏe mạnh chân tay, cái mắt cái mũi ngày ngày nó kém đi mình nhanh nhẹn tí. Cứ ngồi ở nhà tối ngày mà coi điện thoại thì cũng chả giải quyết cái gì. Đến đây thứ nhất là chân tay nó khỏe mạnh, tôi cảm thấy là chân tay nó nhanh nhẹn này, cái mắt cũng nhanh nhẹn được tí. Chứ nếu mà mình mà không tập thường xuyên thế này là cũng kém lắm. Tôi năm nay bảy mươi một tuổi rồi, tôi thấy nó cũng bình thường, không có vấn đề gì cả. Hàng ngày thì vẫn luyện tập, ít nhất thì cũng phải được một đến hai tiếng.

[Xuân Ngọc]

Sân chơi này không nằm ở một trung tâm thể thao chuyên nghiệp, tiện nghi, mà nó nằm ngay trong khu vườn của một tư gia. Chủ nhân của nó, ông Tám, đã biến sân cầu lông cũ của mình thành một thánh đường pickleball nho nhỏ cho anh em đồng hương.

[Ông Tám]

Tôi thì Tám, nhà ở số ba Morphett đây thôi. Thì đầu tiên là đi bơi rồi đi vô gặp những ông bạn già với nhau vậy đó. Rồi đầu tiên lúc trước là quan tâm badminton sau khi bày cái môn này cho tụi này đây rồi bắt đầu ghiền cả năm nay luôn. Cứ hầu như là thứ Tư tới hẹn là lại lên. Riêng ngày thứ Tư tới hẹn là tất cả anh em bạn già đều có mặt ở nhà tôi. Trước tiên là chơi chút xíu cho có tiếng mồ hôi, rồi uống trà nói chuyện này kia kia nọ vậy đó. Chơi qua ngày đoạn tháng. Chứ bây giờ tuổi già rồi mà bây giờ, bây giờ còn ao ước cái gì nữa đâu. Chỉ có vậy thôi.

[Xuân Ngọc]

Ông Tám nói là qua ngày đoạn tháng, nhưng mà nhìn nụ cười và vóc dáng của người đàn ông bảy mươi ba tuổi này, ai cũng thấy một nguồn năng lượng sống dồi dào.

[Ông Tám]

Cá nhân tôi là một chuyện, rồi luôn cả tất cả các anh em nữa. Tại vì đồng trang lứa với nhau đi tới đây để mà chơi chút xíu, để có chút mồ hôi, cái tinh thần cho nó thoải mái chút xíu vậy thôi, chứ không có phải nói là lợi ích cái gì, một cái gì cái gì hết. Mà mỗi khi mà anh em mà bữa nào mà tới khoảng chừng sáu bảy người là rất rất buồn. Mà bữa nào mà đừng chừng mười người, mười hai người đổ lên là rất rất là vui. Bữa đó là trời ơi, ngước nồi trà nước là thoải mái luôn [cười]

[Ông Thành]

Đến đây chơi cho vui thôi chứ cũng chẳng có gì. Anh em có người mang cà phê cà pháo hay là mang cái gì tới ăn cho vui thế thôi chứ chẳng có tiền lo gì cả. Quá tuyệt vời.

[Xuân Ngọc]

Trong nhóm cao niên ở Snowbenz này có những người mà quá khứ của họ gắn liền với những sân đấu đỉnh cao. Ông Hữu, một cựu tuyển thủ cầu lông quốc gia từ Đồng Tháp, là một minh chứng. Với ông, pickleball không chỉ là giải trí mà là cách để duy trì bản năng của một vận động viên trong một cơ thể đã từng chịu chấn thương nhưng tinh thần thì luôn luôn mạnh mẽ và tích cực.

[Ông Hữu]

Hồi ngày ngày xưa thì lúc còn trẻ thì tôi cũng là tuyển thủ cầu lông, rồi thi đấu quốc gia này kia đồ, thì sau này có vấn đề bị chấn thương rồi ra-- tại cầu lông thì nó rất là nguy hiểm, ra bị chấn thương. Thành ra tôi nghỉ, nhảy qua chơi cái này thì thấy cái môn này nó rất thích hợp cho mấy cái người lớn tuổi. Thật sự ra thì chơi bất cứ cái môn thể thao nào thì cái quan trọng nhất là cái timing, tức là khi mà khi mà trái cầu hay là trái banh đánh ra thì cái cái người đó người ta quen rồi, người ta có một cái lúc thích hợp nhất để mà người ta hít, người ta đánh cái trái banh đó, tạo ra cái pha ăn sát, tạo một cái đó gọi là cái timing đó. Mà cái môn này thì cũng rất là rất là vui. Chơi là vui.

[Xuân Ngọc]

Nhắc về kỷ niệm, giọng ông Hữu trũng xuống khi nhớ về những ngày gian khó của thể thao Việt Nam thời bao cấp. Cái thời mà biết bao thế hệ vận động viên đã thi đấu bằng khát khao, bằng nghị lực phi thường.

[Ông Hữu]

Hồi ngày xưa thì có, sau cái thời bao cấp đó thì có một lần là đi ra thủ đô Hà Nội đó là tranh giải toàn quốc. Thì tôi đại diện cho Đồng Tháp trong cái đội hình đó đi ra ngoài kia. Nhưng mà cái thời đó khổ lắm. Cái thời đó rất là khổ. Tức là đúng ra đi thì có kinh phí chỉ là đi xe tàu hỏa thôi. Nhưng mà tại vì tụi tui thì phải bù tiền thêm để đi máy bay. Thành ra khi lên thành phố để chờ chuyến bay thì tụi tui không có ngủ khách sạn, tại tốn tiền, ra vô trong một cái trường học đó, nằm bằng mũi nó chích [cười], những cái kỷ niệm đó cũng vui vui. Rồi sáng ra thì ra đi trường, lên.À, là lần đầu tiên được đi máy bay.

[Xuân Ngọc]

Giờ đây ở một đất nước phát triển như Úc, những khó khăn về vật chất đã lùi xa, nhưng khó khăn về sức khỏe lại ập đến.

[Ông Tám]

Cần chất môn này là sức khỏe. Có những ông bạn ở đây thì hầu như là chơi điều phải băng bó, nịch hết chân. Rất mê lắm. Mà Xuân Ngọc với ông, có những lúc anh em cũng tới giờ hẹn lại lên, nhưng mà trời mưa.

[Xuân Ngọc]

Dạ.

[Ông Tám]

Anh em vẫn mặc áo mưa chơi. [tiếng cười] Vẫn mặc áo mưa. Chơi xong rồi là áo, nón đồ ướt hết nhưng mà vẫn vui vẻ.

[Xuân Ngọc]

Có một thực tế là nước Úc đang đối mặt với những vấn đề nan giải về sức khỏe tâm thần, sự cô đơn của người già và sự u li của giới trẻ là hai thái cực đáng báo động. Ông Công, một người đã định cư bốn mươi năm tại Úc, chia sẻ về cách ông dùng thể thao để kết nối gia đình.

[Ông Công]

Tôi tên là Công. Tôi định cư ở đây đã bốn mươi năm rồi. Tôi chơi thể thao có ba mươi chín năm thôi. Hồi xưa mà tôi còn ở bên trại tị nạn á, tôi là khán giả, còn mấy người bạn tôi là tuyển thủ. Thì bây giờ tôi sang Úc được rồi, đây là cái cơ hội để tôi được chơi. Thì nhà tôi chỉ có bốn thành viên thôi. Vợ, vợ tôi và hai đứa con tôi đều chơi hết. Đó. Thì cái môn chính của nhà tôi là môn vũ cầu, bơi lội, đó, thì tôi đánh nhiều năm rồi, bây giờ trên cẳng tôi nó yếu rồi thì bây giờ tôi đổi sang tôi đánh pickleball. Cái nhóm này là nhóm người già. Nhóm này khoảng từ là sáu, sáu chục cho tới bảy mươi lăm tuổi. Nhưng mà điều quan trọng là mấy đứa nhỏ đó, là, trong gia đình là bố mẹ, bố mẹ phải khuyến khích. Thay vì, thay vì cái giờ nó, nó chơi game á, thì mình phải làm sao khuyến khích nó chơi thể thao. Như tôi là, là từ lúc mà tôi có con á, tôi cũng chơi game mà con tôi cũng chơi game đó. Thì cái môn mà tôi dạy cho con tôi đầu tiên á là chơi game và chơi thể thao. Hai cái đó ước nó là giống tôi là được rồi.

[Xuân Ngọc]

Ông Công không cấm con chơi game vì chính ông cũng là một game thủ ở tuổi sáu mươi bảy. Thế nhưng ông nhấn mạnh về sự cân bằng.

[Ông Công]

Thì hiện tại bây giờ tôi là sáu mươi bảy tuổi, mới một tuần tôi chơi game trên mạng cũng phải mười tới hai chục tiếng. Thì con tôi bây giờ nó cũng đi làm ở các tiểu bang khác, nó rảnh nó cũng chơi game và nó cũng giúp cho xã hội thôi. Cái điều quan trọng là tôi khuyến khích là phải chơi thể thao.

[Ông Công]

Thể thao thì nó mới có thể lực, tinh thần nó mới minh mẫn được. Đó là điều quan trọng đó. Chứ bây giờ mà có nhiều người ta quan trọng cái giờ giấc để người ta đi làm, bởi vậy nó khổ chỗ đó. Có nhiều người ta cần tiền mới sang á, cho nên họ đi làm, thôi mình không có nói. Nhưng mà khi mà nó đi vào ổn định rồi thì tùy theo, tùy theo gia đình, tùy theo cái-- mỗi người họ lựa chọn môn thể thao nào cũng tốt cả. Đi bộ, đi bơi or chạy bộ thì bây giờ là chơi pickleball này.

[Ông Thành]

Còn lớp trẻ thì cũng nên là, à, nếu mà có điều kiện ấy, tức cuối tuần thì cũng nên tập thì nó khỏe mạnh hơn. Như tôi biết là nhiều bạn trẻ đấy, kiểu như là hết tuần thì về nhà là mình cứ nằm ở trong nhà, là game, rồi uống bia uống rượu thì nó cũng không tốt. Chúng tôi ngày xưa còn trẻ thì lúc đó không có những cái môn này thì đi làm cuối tuần về cũng hay bia rượu lắm. Từ ngày mà có các môn này chúng tôi tập trung vào đây thì cũng không có game như mấy. Và tập thế này thì khỏe chân, khỏe tay nhiều cho nên mong các anh em trẻ, nếu có điều kiện thì mình cũng cứ đi tập dần đi cho nó quen.

[Xuân Ngọc]

Sân chơi pickleball ở Snowbend hiện tại vẫn ấm áp tình người. Nhưng sâu trong lòng những người cao niên ấy vẫn có một nỗi lo về sự bền vững và lâu dài của sân chơi hữu ích này.

[Ông Thành]

Nhưng mà có cái nguyện vọng là giả sử như là Council hoặc là cái hội này kia, người ta có tạo điều kiện ra đấy, thì để ra cái sân to hơn, đúng tiêu chuẩn hơn thì nó-nó dễ hơn. Còn cái này khoảng một hai năm nữa thì có thể cái-sân này cũng không còn nữa. Bởi vì anh lại phải theo yêu cầu của gia đình lại chuyển đi lên trên gần Footray cơ. Thế là cái nhà này khi bán đi chúng tôi cũng không có chỗ chơi nữa. Đúng rồi là khó, nhưng mà thôi kệ, thì cứ đến đâu hay đến đấy. Rồi cũng nhờ chính quyền địa phương này khác, City Council á, nếu có điều kiện để giúp đỡ chúng tôi thì hội chúng tôi cũng, gọi là nói hội không đúng, cũng chưa có thành lập cái gì cả, nhưng mà chỉ có khoảng mười bốn mười lăm anh em hàng ngày cứ đến đây đánh chơi cho vui thế thôi.

[Xuân Ngọc]

Những bước chân không còn nhanh nhẹn, những đầu gối phải quấn băng. Thế nhưng trên sân pickleball tại Snowbend, không ai thấy dấu vết của sự mệt mỏi, đau đớn. Họ không chỉ đánh banh mà họ đang đánh đuổi sự cô đơn và bệnh tật của tuổi già.

[Ông Tám]

Các bạn trẻ đừng bao giờ mà phải ngồi một chỗ ù lì quá thì không thích đâu [cười lớn].

END OF TRANSCRIPT

Share
Follow SBS Vietnamese

Download our apps
SBS Audio
SBS On Demand

Listen to our podcasts
Independent news and stories connecting you to life in Australia and Vietnamese-speaking Australians.
Ease into the English language and Australian culture. We make learning English convenient, fun and practical.
Get the latest with our exclusive in-language podcasts on your favourite podcast apps.

Watch on SBS
SBS World News

SBS World News

Take a global view with Australia's most comprehensive world news service
Gặp gỡ người Việt ở Úc: Nhóm 'Huynh đệ Pickleball' - Biến sân sau nhà thành nơi tuổi già thăng hoa | SBS Vietnamese