Điều khủng khiếp nhất là trong thời gian ông đi tù thì miền bắc đã giải phóng miền Nam như cách họ gọi.
Và dòng nhạc vàng từ miền Nam lan tỏa khắp miền Bắc khắp nơi đều nghe đều hát công khai nhưng không ai buồn nghĩ đến việc thanh minh cho ông và những người bạn của ông những thanh niên trẻ yêu âm nhạc bị tù vì một dòng nhạc.
Vào một ngày của năm 1976 ông Lộc Vàng được ra tù sớm hơn hạn 2 năm.
Đi bộ từ nhà tù ra ga để về Hà Nội ông chết lặng khi nghe quán hàng ở ga mở nhạc vàng ấm ĩ tự do thoải mái dửng dưng và ông một tù nhân 10 chỉ vì hát nhạc vàng vừa ra tù chưa đầy một canh giờ.
Trong suốt thời gian đi tù đã có một người con gái chờ ông. Mai - 16 tuổi nép ngoài cửa nghe anh Lộc cùng bạn các anh trai mình hát vụng với nhau trên gác xép của nhà.
Cô yêu tiếng hát của ông yêu dòng nhạc mà ông và các bạn của anh trai mình hát.
Khi ông ra tù cô đã là một nghệ sĩ đoàn Tuồng Trung ương xinh đẹp.
Cô chấp nhận rời đoàn bỏ biên chế ra đường bán bún đậu để được kết hôn với ông.
Ngày ông được đi hát lại cô ôm con đi theo không phải để nghe nhạc mà chỉ là để "nếu anh có bị bắt lại thì em còn biết đường mà đi thăm anh!"
Sanh đứa con thứ hai chẳng bao lâu thì cô bị bệnh gan và mất. Trước khi chết cô nắm tay ông muốn nghe ông hát.
Và ông hát cô nghe bài hát ngày xưa ông hát cho cô khi hai người đi với nhau trên con đường rợp bóng cây của một Hà Nội vương hình bóng cũ lúc tình còn e ấp.
"Dù cho mưa
Tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố
Có kéo qua đây
Dù có gió
Có gió lạnh đầy
Có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy
Dù sao dù sao đi nữa
Tôi cũng yêu em....
Mời vào phần audio để nghe toàn bộ nội dung
Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại sbs.com.au/Vietnamese