Trong quan hệ xã hội, tôi thấy rằng nói lời “xin lỗi” là điều không quá khó. Nhưng trong gia đình, vợ chồng mở lời nói với nhau câu “xin lỗi” đều là thử thách lớn nhất. Có phải sự thân thiết quá khiến người ta thấy khách sáo nên ngại dùng hay tại cái tôi của mình quá lớn khiến cả hai vợ chồng đều sợ “lép vế” nếu thừa nhận lỗi lầm của mình?
Lý do thông thường khiến các cặp vợ chồng không ai chịu mở lời trước là vì cả hai người đều cùng có lỗi. Ai cũng nhận thấy rằng lỗi của người kia nặng hơn mình dù rằng mình sai rành rành ra đó nhưng vẫn cố biện minh rằng “không có lửa thì sao có khói”.
Lời xin lỗi được nói ra đúng lúc giống như bình nước cứu hoả dập tắt đám cháy. Nếu cả hai cùng có lỗi thì người nên làm hoà trước vẫn là người đàn ông. Bởi vì phụ nữ luôn cảm kích và dễ mềm lòng trước kiểu cư xử cao thượng của “nam nhi đại trượng phu”, không chấp nhặt với phụ nữ. Không chừng sau đó hai vợ chồng lại phải tiếp tục cuộc chiến tự nhận lỗi về mình:
“Lỗi này thực sự của anh”
“Không, lỗi của em. Em sai rồi, anh xin lỗi em đi”.
Mục tiêu của lời xin lỗi là người xin lỗi muốn làm hoà và giữ hoà khí trong gia đình. Nhiều ông chồng quyết tâm không xin lỗi vợ, để chuyện gì cũ thì sẽ trôi qua. Nhưng không, người vợ sẽ ghim trong lòng “sống để bụng chết mang theo” chớ mấy ông đừng có hi vọng hão vì phụ nữ có mất trí nhớ thì họ cũng không quên lỗi lầm của chồng. Nhiều ông chồng khác thì coi lời xin lỗi như nước đá làm dịu vết bỏng. Họ mở miệng ra là xin lỗi lia lịa vì xin lỗi có mất cái gì đâu. Sau đó, đâu lại vào đấy, mèo vẫn hoàn mèo. Lời xin lỗi đó cũng chẳng có giá trị nữa mà còn gây tổn thương cho người vợ.
Nói lời xin lỗi với phụ nữ là cả một nghệ thuật mà tới nay nhân loại vẫn tiếp tục nghiên cứu (dù các bệnh hiểm nghèo đã có thuốc chữa rồi). Mà tại sao các ông chồng lại sợ nói xin lỗi vợ tới như vậy?
Đã sinh ra cái thân đàn ông, chắc chắn ông chồng nào cũng có ít nhất một hai lần “cắn răng” xin lỗi vợ, không bằng lời nói thì cũng bằng hành động xuống nước, cầu xin. Các bà vợ lại hành động như “người kể chuyện lịch sử”. Tội lỗi của chồng sẽ được đúc kết thành một câu chuyện có đầu có đuôi, có ngày, tháng, năm dương lịch, năm âm lịch cụ thể.
Bà vợ sẽ dùng nó làm vũ khí quật lại chồng vào những lần xung đột tiếp theo. Rồi nó sẽ thành một câu chuyện truyền miệng cho các bà bạn của vợ,mà các bà đó cứ tụm năm tụm bảy với nhau, nhìn mình lấm lét, không nói gì, chỉ nháy mắt với nhau, huých cùi chỏ, đá chân nhau. Thiệt tình, các bà vợ cứ như một vị quan toà xử đi xử lại phạm nhân chỉ với một tội danh đã kết án xong.
Mà không nhận lỗi thì có được cuộc sống yên thân không, hỡi các quý ông chồng?
Câu trả lời: Chắc chắn là sẽ được yên thân một cách tuyệt đối. Tới bữa cơm, vợ chỉ nấu đủ cho vợ và con ăn, có dư bả cũng ráng đem đi đổ dù trước đây tâm niệm rằng “cơm là hạt ngọc của trời, đổ cơm mang tội”. Áo quần dơ của mình sẽ được bả lựa kỹ càng để ra riêng trước khi giặt (thật chu đáo quá!).
Còncả vụ“cám treo heo nhịn” nữa. Đêm nằm ngủ mà lỡ đụng cái tay vào người bả thì bả la thất thanh rồi co tay đạp chân đá chồng văng khỏi giường. Chẳng ông nào chịu nổi cuộc sống lẻ loi như vậy quá 2 tuần. Thôi thì, ông chồng nào không tiện mở miệng ra nói xin lỗi vợ thì cũng còn mấy bí kíp lượm dọc đường sau:
- Nhắn tin cho vợ bằng những lời nhận lỗi chân thành (phải chân thành chứ không thể chân một ai khác).
- Gởi email cho vợ, nhớ nhé, cũng bằng những lời lẽ hết sức chân thành.
- Chuyển vài trăm đô tới vài ngàn đô (tuỳ mức độ lỗi) cho vợ shopping kèm với lời nhắn gọn“Anh xin lỗi” (không cần lời lẽ dài dòng chân thành làm gì).
Bởi vậy, xin lỗi là phải chân thành. Tha lỗi là phải bỏ qua và tuyệt đối không nhắc lại.
Mặt tích cực của cãi nhau là giúp vợ chồng hiểu nhau hơn, từ đó yêu thương nhau hơn. Không tin thì hỏi tôi nè, tôi ra đời 9 tháng sau khi ba mẹ có một trận cãi nhau kịch liệt mà tưởng đường ai nấy đi rồi chớ.
Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại sbs.com.au/vietnamese