Hong Ung là một người vô gia cư tại Phnom Penh và nói rằng, ông bị ung thư tuyến tiền liệt.
Thế nhưng với con số các trường hợp ngày càng gia tăng như vụ của ông, các nghi vấn đang được nêu lên về việc, liệu các người tầm trú can án có nên bị trục xuất hay không.
Vào lúc 10 tuổi, Hong Ung là một trẻ em tỵ nạn tại nước Úc.
Nay 35 năm sau, ông nầy bị trục xuất trở về Cam Bốt và trở thành kẻ vô gia cư, ăn ngủ trên đường phố.
Với ông, Cam Bốt là một quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Ông cho biết chẳng nói được tiếng Khmer, chẳng có thẻ căn cước và do đó, chẳng có công ăn việc làm chi cả.
"Tôi ở Úc một thời gian rất lâu. Tôi đến đây, như một người Á châu khác".
Cậu bé Ung cùng gia đình đã trốn chạy nạn Khmer Đỏ tàn sát người dân nước nầy, đã có đến 2 triệu người đã bị sát hại.
Anh nầy lớn lên tại vùng miền Tây Sydney, thế nhưng đến khi được 19 tuổi, anh ta bị tù vì tội nhập nha trộm cướp và các tội về ma túy cũng như tống tiền.
Nay ông công khai thừa nhận, những gì mình đã làm.
"Tôi nghĩ tôi đã lầm lẫn, vì tôi là một đứa trẻ hư hỏng".
"Tôi hành động như một tên du đảng và cuối cùng bất ngờ, tôi bị trục xuất".
Ngoài chuyện phạm pháp, Hong Ung còn phạm một sai lầm lớn lao, anh ta không xử dụng quyền thường trú của cha mẹ để được quốc tịch Úc và chuyện nầy cha mẹ ông đã đổ lỗi cho nhau.
Không có quốc tịch và là một tội phạm hình sự, visa của ông Ung đã bị hủy bỏ.
Cha của ông là Yang Sen Lu nói rằng, mỗi ngày ông cầu nguyện cho đứa con trai mình được về nhà tại Úc.
"Con trai tôi chỉ có một mình, ở một nơi xa lạ. Xin hãy cho nó về, nó chỉ có một mình và chúng tôi nhớ nó nhiều lắm. Chúng tôi muốn nó về nhà".
Vấn đề càng tệ hại hơn, khi ông Ung bị chẩn đoán với chứng ung thư tuyến tiền liệt.
Mẹ ông, bà Qin Ming Huang, tỏ ra tuyệt vọng trong việc chờ đợi con trai được trở lại Úc để chữa trị.
"Nó cần thuốc men, không có tiền thì nó không được chữa trị".
"Chúng tôi không muốn nó là một gánh nặng cho chính phủ".
"Nếu nó được phép về nhà, chúng tôi sẽ tự mình chăm sóc tại nước Úc".
"Có những cách tốt đẹp hơn để đối phó với vấn đề, bao gồm những chuyện, chẳng hạn như nếu Bộ Di Trú muốn thực hiện các thủ tục để người đó được trở lại một cộng đồng Úc, thế nhưng đừng gởi họ đến một nơi như là Cam Bốt". Luật sư Greg Barns thuộc Luật sư đoàn Úc châu.
Vấn đề nằm trong trung tâm của cuộc thảo luận, liên quan đến việc trục xuất con trai của bà, liệu rằng Bộ Di Trú có quyền trục xuất một người thường trú đến một quốc gia mà người đó hoàn toàn không biết.
Luật sư của ông Hong Ung là ông Ray Turner cho biết, câu trả lời là không.
"Nếu quí vị lớn lên tại Úc, và đủ điều kiện trở thành người Úc, thì quí vị không thể bị trục xuất".
Thế nhưng ông Howard Brown, thuộc Liên đoàn Trợ giúp các Nạn nhân của Tội phạm, cho biết ông không đồng ý.
"Với việc thường trú tại Úc là một ưu tiên, và với ưu tiên nầy đi kèm với trách nhiệm".
"Ông ta hoàn toàn hủy bỏ trách nhiệm, bằng những vi phạm luật pháp".
"Vì vậy theo chỗ chúng tôi biết, ông ta đã đào hố chôn mình".
Theo những thay đổi của điều 501 thuộc Đạo luật Di trú, hiện nay Bộ Di Trú dễ dàng hủy bỏ visa của một người, nếu người nầy sau một năm trong tù, đã không qua được kỳ trắc nghiệm về hạnh kiểm.
Luật sư Greg Barns thuộc Luật sư đoàn Úc châu nói rằng, nay vấn đề trở thành một hành động thông thường với chính phủ, khi giam giữ hàng ngàn người để trục xuất theo cách đó.
Ông cho biết, ông không đồng ý chuyện nầy.
"Có những cách tốt đẹp hơn để đối phó với vấn đề, bao gồm những chuyện, chẳng hạn như nếu Bộ Di Trú muốn thực hiện các thủ tục để người đó được trở lại một cộng đồng Úc, thế nhưng đừng gởi họ đến một nơi như là Cam Bốt".
SBS đã gặp gỡ một số người Cam Bốt đã bị trục xuất. Họ cho biết, chẳng được giúp đỡ chi cả khi đến nơi.
"Họ bỏ chúng tôi tại một vùng đất mà chúng tôi không biết. Sao lạ như vậy ?"
"Họ chỉ biết bỏ chúng tôi xuống và rồi nói, " Hãy gìn giữ sức khỏe nhé?". Quả là chuyện hết sức bất mãn".
Được biết, Hoa kỳ đã trục xuất 500 người trong cùng cách thức.
Có thêm 2 ngàn người nữa được cho biết sẽ bị trục xuất, thế nhưng một người trong số là ông David Ros nói rằng, họ chẳng biết khi nào.
"Tôi có tên trong một danh sách trục xuất, vì vậy chuyện nầy có thể xảy ra bất cứ lúc nào tôi không biết".
"Khó khăn nhất trong chuyện nầy, là chẳng biết gì cả".
Đối với trường hợp của gia đình ông Hong Ung, họ nói rằng con trai họ đã học được bài học của chính mình.
Họ cho biết ông ta xứng đáng và hết sức mong mỏi, có một cơ hội khác.




