




Một người dân cố leo lên mái để tránh dòng nước lũ. Source: Supplied / Vân Lê




Thưa quý vị thanh ngôn có dịp hỏi chuyện em Thịnh đang học năm thứ tư Đại học Sư phạm Kỹ thuật ở Sài Gòn. Thịnh có thể kể cho cô biết một chút là mấy cái ngày vừa qua thì à gia đình của mình đã trải qua những khó khăn nào hén Thịnh ha.
Dạ, [tiếng lấy hơi] dạ tụi con à trải qua [tiếng lấy hơi] nhiều khó khăn nhưng mà thật sự là mất mát lớn nhất thì là à việc mà bố mẹ con không may gặp nạn vào cái đời ạ. [tiếng lấy hơi] Dạ, với lại một cái nữa là đường về, tụi con... Đường trên đường tụi con về con gặp nhiều khó khăn lắm cô. Dạ, đó là một cái khoảng thời gian mà tụi con... Phải nói thật là bủn bủn tay chân lắm cô. Dạ khi mà nghe tin bố mẹ vậy tụi con tức tốc chạy xe về. [tiếng lấy hơi] Dạ về đến nhà thì, thì bố mẹ cũng
đã [tiếng lấy hơi] nằm trong oan rồi cô ạ. Con cũng không... Không có từ nào diễn tả được cái cảm xúc của con lúc này.
Rất là xúc động khi mà nghe Thịnh kể cái, cái câu chuyện như vậy. Rồi mình có được nhìn thấy mặt bố mẹ lần cuối không Thịnh?
Con chỉ được nhìn thấy mặt mẹ con thôi, còn bố con thì đã được đóng quan luôn rồi cô.
Mà cái nhà của Thịnh hiện bây giờ thì cái tình hình như thế nào? Nước đã rút như thế nào rồi Thịnh hả?
Dạ, nước đã rút hết rồi cô ạ. Kể cả cái lúc mà bố mẹ con gặp nạn thì trong nhà con cũng không còn nước nữa cô.
Mà Thịnh có nghe kể cái câu chuyện cái nguyên nhân làm sao mà bố mẹ đã mất như thế nào không Thịnh hả?
Dạ, con được nghe nói lại là lúc đó là mười giờ, mười rưỡi đêm. Tức là nước lũ người ta là họ thiệt diện họ xả hết rồi xong rồi nước cũng đã rút hết thì bố mẹ con lại nghe cái tin lúc đó thì bố mẹ con lại nghe cái tin là bữa đập cho nên là cả bố mẹ con với lại cả thôn xóm con đều di tản đến cái nơi cao hơn. Ở trong cái đường đi thì bố mẹ con chở em nhỏ con đi qua một cái cầu thì không, thì không may cái cầu nó đã bị a, bị sập, bố mẹ con gặp nạn. Thì em con cũng được bố con cố gắng bẻ qua bờ còn xong rồi bố phóng ra cứu mẹ thì cả bố mẹ không may gặp nạn luôn cô.
Mà trong cái lúc đó thì ngoài bố mẹ của Thịnh thì có nhiều người khác không Thịnh?
Dạ đi sau lưng thì là có bà ngoại con với lại anh họ của con. Cũng-cũng may là à đã thắng được cái xe lại cho nên không có mất mát gì nữa cô ạ.
Mình đi là bằng xe máy hả Thịnh?
Dạ đi xe máy cô.
Hiện bây giờ thì mình biết là trong cái hoàn cảnh này thì Thịnh rất là bối rối. Hy vọng là trong những cái ngày khó khăn này thì à Thịnh cũng kiềm nỗi xúc động của mình và mình lo cho gia đình, lo cho đứa em. Thịnh có cái động lực là dù bố mẹ đã không còn, nhưng mà cái mong muốn của bố mẹ thì mình sẽ tiếp tục để mà mình theo đuổi cái ước mơ mình thực hiện những cái gì mà bố mẹ mình gửi gắm cho mình á.
Dạ thực ra động lực mà để con có thể bình tĩnh đến ngày hôm nay thì chính là bố mẹ con, và bố mẹ con à luôn muốn tụi con học tập cho nên tụi con sẽ không bao giờ bỏ học ạ.
Thưa quý vị và em trai của Thịnh là em Phú, đang học đại học năm thứ hai ở Đồng Nai.
Dạ khoảng hôm anh, 20 tháng Mười Một là à đêm, đêm đó là nghe, nghe hàng xóm á cô, người ta nói là à đập thiệt viện nó bị bể. Dạ đó tin, tin, tin đồn giả mạo cô. Tại xóm con là ai cũng, ai cũng đi chì, trị lũ á. À khoảng chín giờ là ba mẹ con bắt đầu đi trị lũ. Và khi mà qua một cái cầu á mà đấy là trời tối á rồi. À chín giờ tối chạy qua thì không may cái cầu nó, nó bị gãy á cô. Ba, ba con chở mẹ con đi em còn là bị rơi xuống nước, nước, nước nó cuốn bị gãy, rơi xuống nước. Cách từ cầu mà trôi đi chắc khoảng à mười mét á cô. Trong khi rơi xuống nước á ba con có nắm được cái đầu của em con. Ông dục cho nó lên bờ rồi ổng chạy theo ổng, có khi nào ổng cứu mẹ con thì hai người không may là mất luôn cô.
À Phú hay tin là Phú tức tốc đi về.
Dạ con với anh còn đi về, đi về trong, trong này luôn. Xúc phát khoảng mười, từ mười hai giờ trưa đến à, đến khoảng mười hai giờ tối, khoảng mười tiếng đó cô.
Khoảng mười tiếng mà cái đường đi về nó có khó khăn lắm không Phú?
Dạ, khó khăn là từ cái đoạn, từ đoạn [tiếng nói chồng nhau] nơi trang cuộc Phú Yên [tiếng nói chồng vào] nó khó khăn, nó cũng hơi khó khăn cô. Tại đoạn đó là nó bị sạt lở nhiều á.
À.
Loại nước nó cũng còn nhiều. Cũng cố đi thôi cô.
Mà mình đi là mình cũng ráng giữ an toàn để về được tới nhà he. Rồi hiện bây giờ là chỗ Phú ở là nước nó đã rút hết chưa rồi? Nó như thế nào Phú hả?
Dạ, hiện tại là nước đã rút hết rồi. Bày, bày con ở đây bắt đầu là dọn dẹp vườn xế nha, dọn dẹp nhà cửa lại cô.
Thưa quý vị, ở một hoàn cảnh khác, chị Lê Thị Bích Vân ở Wollongong trong mấy ngày vừa qua thì chị cũng rất là lo lắng khi mà nhà của ba mẹ chị ở quê bị ngập sâu tới tận mái nhà luôn và rất là may mắn là ba mẹ của chị đã kịp đi tránh lũ và hiện nay thì chỉ có thiệt hại về tài sản thôi. Và chị Vân có thể chia sẻ về cái hoàn cảnh của gia đình của ba mẹ chị ở Việt Nam là như thế nào không ạ?
Thì nhà mình ở cái thôn Phước Khánh thì xưa giờ lúc nào cũng có bão lũ hết. Nhưng mà đợt lũ này thì thật sự là mình chưa, theo mọi người biết thì hầu như chưa bao giờ xảy ra, nó ngập rất là nặng thì cái nhà của mình á, nó ngập tới mái luôn. À, ngày xưa mình còn ở Việt Nam cái lúc mà năm chín ba á, thì mình có ở chỗ cái thành phố Thi Hoà mình có trận lũ rất là nặng, nhưng mà nó chỉ tới nhà mình tầm hai, một, chưa tới hai mét. Nhưng bây giờ mình nghe người nhà bảo thì nói phải tới ba mét, ba mét rưỡi, nó gần, gần tới cái mái nhà luôn. Thì đồ đạc là hư hết trơn, không có cái gì hết. Ở nhà thì chỉ có hai ông bà già, bố mẹ mình trên bảy mươi tuổi rồi. Thì à, có một chị gái ở gần đó thì lúc mà lụt vào trong sân á, thì rất là may là chị mình về thuyết phục bố mẹ mình đi sang nhà chị ở. Cho nên cũng rất là may mắn là không ai bị ảnh hưởng gì hết. Mình cũng đã hỏi điện thoại thăm dòng họ bà con thì đa số là chỉ hư đồ đạc nhà cửa thôi. Rất là may mắn là mọi người đều an toàn.
Dạ, như vậy thì Thanh Ngôn cũng mừng quá chứ thấy bà con mà bị ảnh hưởng thì mình rất là xúc động luôn. Thì à hiện tại bây giờ cái tình hình ở bên bạn như thế nào rồi chị ha?
Ngày hôm Chủ Nhật á, thì nước nó đã rút ra khỏi cái sân thôi. Tại cái vùng của nhà mình, cái vùng thôn Phước Khánh thì nó rất là thấp. Đa số thì những cái chỗ khác nó chưa ngập thì mình đã ngập trước rồi. Thì nước nó ra khỏi nhà thì nó vẫn còn ngoài ngõ, thì nhà bắt đầu dọn dẹp nhưng mà nó nhiều quá. Tới hôm nay mình gọi điện về nhà á thì vẫn còn đang dọn dẹp chưa xong, bùn đất khắp nơi, đồ đạc thì ngổ ngang hết, hầu như là nhà là không còn cái gì hết. Thì bạn tưởng tượng được là không phải chỉ một mình nhà mình thôi mà nguyên một cái khu phố như vậy, có nhiều nhà thì họ bị sập. Mình nghe nói là có một gia đình trong cái khu xóm mình là cái, cái chú đó bị mất vì nước cao quá, không có đi tránh lũ kịp.
Dạ, bản thân chị Vân là ở xa thì chỉ gọi điện về hỏi thăm thôi chứ cũng đâu có giúp được gì khác đâu chị ha?
Ờ đúng rồi, nó thật sự là cái ngày hôm thứ sáu á khi mà mình nghe tin ở Việt Nam và đặc biệt là chỗ cái quê mình lụt á, mình không ngủ yên được. Tại vì mình đã sống ở đó gần hai mươi năm và mình cũng từng lụt thì rất là bình thường với mình. Ví dụ như năm chín ba, năm tới nhất thì nhà mình là leo lên nóc nhà ở một hai mấy ngày. Nhưng mà lần này thật sự là nó ngoài sức tưởng tượng, mình có một cái đứa em gái, em dâu của mình, bố mẹ nó kẹt ở cũng gần nhà mình ở Hòa An thì hai ngày lúc mà nó liên hệ với bố thì bảo là nhà chỉ còn có nửa mét nữa là lên mái tôn. Sau đó thì không có liên lạc được và cái tin nhắn mà em dâu của mình nhận được nói là: "Bố sắp chết rồi mà sao không thấy đứa con nào về cứu?" Thế là mình bên này đứng ngồi không yên luôn, gọi cứu hộ thì không ai tới được hết. Coi như gọi cả ngày, hai ngày liền không tin tức gì. Bố là coi như bên này mình
gọi về Việt Nam nhờ nhưng mà thật sự lúc đó không có làm gì được hết, là mình nghĩ là chắc là cái điều tồi nhất xảy ra rồi. Thì em dâu của mình đã phải bay về Việt Nam ngày Chủ nhật nhưng may mắn thì ngày hôm đó nước nó rút ra, thì à, nhờ người thân lên thì ông bà ngâm nước ba ngày nhưng mà may quá là cứu kịp cho nên vẫn, vẫn an toàn, cái điều đó rất mừng. Nhưng mà thật sự thì mình ở bên này mình ăn ngủ cũng không yên luôn á. Khi mình nhìn người nhà như vậy, và đặc biệt bây giờ sau khi lũ mọi người gửi những cái tấm hình mà nó, nó tổn thất ngoài cái sự tưởng tượng của mình luôn, cho nên thật sự là cũng khá là đau lòng và mấy hôm nay thì mặc dù mình ở đây mình cũng không có ảnh hưởng gì.
Dạ.
Nhưng mà thực sự cũng rất là buồn cho mọi người ở nhà.
Dạ cảm ơn chị Vân. Dạ thưa quý vị, khi nói tới những mất mát đau thương của bà con vùng lũ thì hầu như chúng ta ai cũng khó mà kìm nỗi sự xúc động và SBS Tiếng Việt xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến các gia đình, đặc biệt là những gia đình có người thân đã không may qua đời. Và rất mong là bà con có thể sớm ổn định lại cuộc sống và vượt qua giai đoạn khó khăn này. [nhạc nền]
Like, share, comment. Hãy đồng hành cùng SBS Tiếng Việt trên Facebook.

SBS World News