Vì yêu thương là không từ bỏ
“Mọi chuyện trên đời xảy ra đều có lý do. Hãy để lý do đó là yêu thương. Chúng tôi đến với những em nhỏ mồ côi, những em học sinh nghèo hiếu học. Bắc những nhịp cầu yêu thương để sau này em có thể tự đi trên chính đôi chân của mình”.
Đó là những dòng được trích trên trang Nhật ký của “Quỹ yêu thương”, một nhóm thiện nguyện tại Việt Nam do những người trẻ có tấm lòng xây dựng lên.
Đây cũng là châm ngôn và kim chỉ nam trong mọi hoạt động của những người đứng sau Quỹ yêu thương. Họ có thể là những thanh niên còn ngồi trên ghế nhà trường, hay những người đang lao vào cuộc mưu sinh giữa Sài Gòn bề bộn, hối hả. Thế nhưng lý do của yêu thương đã dẫn họ đến với nhau, cùng làm những điều đẹp đẽ cho cuộc đời.
Chị Lê Thị Thùy Trâm, người sáng lập Quỹ yêu thương vốn là cựu sinh viên ngành Đông Phương học tại trường Đại học KHXH&NV Sài Gòn.
“Mình muốn làm một điều gì đó mang lợi ích về lâu dài. Mọi người không hiểu được ý nghĩa thật sự của việc đi phát quà, phải tạo được sự lan tỏa, chọn những khu vực vùng cao, vùng xa để mọi người biết và tiếp tục cứu trợ”. Thùy Trâm
Nhiệt huyết của thời sinh viên được chị gửi gắm vào tất cả các hoạt động thiện nguyện. Băng rừng, lội suối, tham gia nhiều hoạt động của các tổ chức phi chính phủ, chị nhận ra thực tế phũ phàng rằng những tổ chức càng lớn thì bộ máy hoạt động càng cồng kềnh và không mang lại lợi ích thật sự cho những người cần giúp đỡ.
Có chăng chỉ là những bản thành tích hay báo cáo dài ngoằng, tốn kém nhiều chi phí nhưng kết quả chẳng đến đâu.
Vậy là chị quyết định thành lập Qũy yêu thương, quy mô nhỏ, chỉ vài thành viên, không phải là một tổ chức bề thế, được nhiều người biết đến. Thế nhưng chính nơi đây đã thay đổi cuộc đời biết bao trẻ thơ Việt Nam.
Bàn tay vẫn còn cần hơi ấm
Nếu quỹ sữa mang nguồn lương thực giúp đỡ cho các em nhỏ bị suy sinh dưỡng sống ở các vùng hẻo lánh hay cô nhi viện, quỹ yêu thương tập trung vào các dự án cứu trợ lớn thì quỹ học đi vào con đường giáo dục.
Với suy nghĩ phải đầu tư vào giáo dục cho trẻ em, mới có thể thay đổi cuộc đời, chị Thùy Trâm chia sẻ quỹ học ra đời và trở thành chương trình thành công và nhận được nhiều người ủng hộ nhất.
Với hình thức một kèm một, tức là một người nhận đỡ đầu một em học sinh và giúp tiền học phí mỗi năm, chỉ riêng cuối năm 2015, các thiện nguyện viên của quỹ yêu thương đã khảo sát trên 200 trường hợp và hiện giúp đỡ hơn 100 em.
Mỗi tháng một người chỉ cần tiết kiệm 120,000 đồng, tức là mỗi ngày chỉ cần 4,000-5,000 đồng là có thể giúp một em nhỏ tiếp tục đến trường. Ở bậc tiểu học, các mạnh thường quân đóng 1,500,000 đồng cho một năm học để giúp đỡ một em, số tiền cho cấp ba sẽ tăng lên 1,800,000 đồng mỗi năm, tức là khoảng 100 đô Úc.
Vì những bàn tay vẫn còn cần hơi ấm. Vì một tương lai tươi đẹp hơn cho những đứa trẻ mà chúng ta yêu thương. Thùy Trâm và những người bạn của chị vẫn tiếp tục bước đi trên con đường bắc những nhịp cầu với yêu thương.
Các bạn trẻ trong quỹ học sẽ nhận các hoàn cảnh khó khăn từ các thầy cô địa phương, tiến hành khảo sát, thăm hoàn cảnh gia đình và quyết định xem có nên cấp học bổng cho các em hay không, rồi kiếm nhà tài trợ.
Những người bạn ở nước ngoài biết đến tấm lòng của những người trẻ, tiếp tục mạnh dạn gửi tiền về để nâng đỡ các em học sinh.
“Có một điều đặc biệt là mình không thiếu tiền tài trợ mà chỉ thiếu người làm. Nhiều mạnh thường quân tin tưởng và nhận ra ý nghĩa thiết thực của chương trình nên họ rất gắn bó. Nhiều người còn đặt lệnh chuyển khoản đều đặn hàng tháng vào tài khoản”, chị Trâm cho biết.
Nơi tình yêu bắt đầu

Những con số đó có lẽ không thể nào so sánh được với tình cảm, tâm sức mà các bạn trẻ trong Qũy yêu thương đã đội nắng, đạp mưa đến những vùng xa xôi khắp đất nước như An Giang, Bến Tre, Tây Ninh, Tiền Giang, Bình Phước, Tây Nguyên để khảo sát, tìm hiểu tình hình thực tế của các gia đình có hoàn cảnh khó khăn.
Giúp làm sao cho hết, bởi quê mình còn nghèo khó, thế nên sau mỗi chuyến đi, các bạn lại trở về với tâm sự và nỗi ưu tư nặng trĩu trên vai.
Nhật ký của Qũy yêu thương viết: “Nơi đất đỏ xóa mờ con chữ, xã Đồng Tâm, huyện Đồng Phú, tỉnh Bình Phước, ngày 22 tháng 12 năm 2013.Tụi này có còn lạ gì hình ảnh những đứa trẻ lấm lem sình đất nữa đâu. Nhưng làm sao ngờ lại thấy mấy đứa nó ở nơi chỉ cách thành phố 150km thế này.Chẳng cần phải nói thêm, đối với nơi đó, con chữ xa xỉ như miếng thịt vậy. Có người đàn ông và đứa con trai bật khóc khi chưa ai kịp hỏi về người vợ người mẹ đã bỏ ra đi. Những người chồng đi xa để vợ với 5 đứa con nheo nhóc khóc lóc ở nhà. Và những gia đình như hàng trăm gia đình khác nơi đây không đất đai ruộng nương nhà cửa, chồng đi làm mướn bữa có bữa không và vợ ở nhà lột hạt điều”.

Những "ngôi nhà" ở tỉnh Bình Phước, Việt Nam Source: Supplied
Chị Vương Cẩm Tú, giáo viên trung học cơ sở thị trấn Núi Sập, An Giang, là người chịu trách nhiệm tìm các hoàn cảnh khó khăn ở Thoại Sơn, An Giang cho biết chị trân trọng và yêu quý tấm lòng của những bạn trẻ thành phố với vùng quê còn nghèo khó này.
“Chị rất khâm phục các bạn, rất thương người và nguyên tắc, nhưng nguyên tắc đó đặt trong tình thương. Sự giúp đỡ của các bạn cho các em nhỏ không chỉ về mặt vật chất, mà còn tinh thần, làm các em an tâm học hành.”, chị Tú tâm sự.
Cô bé Hà Thy mà chị Cẩm Tú chia sẻ chỉ là một trong số hàng trăm em nhỏ đã được Qũy học giúp đỡ.
Phan Thành Khoa, cậu bé ở Vĩnh Kim, Tiền Giang cho biết cha mẹ em đều đi làm mướn và việc được đi học có ý nghĩa với em đến nhường nào: “Ba mẹ em đều làm mướn, mẹ em thì bị bệnh tim. Em muốn vào đại học, học công nghệ thông tin hoặc điện tử lắm”.




