Tiến sĩ Billy Garvey không phải lúc nào cũng chắc chắn rằng tương lai của mình sẽ diễn ra theo cách anh muốn.
Lớn lên trong một gia đình khó khăn, Billy đã phải chứng kiến bạo lực từ khi còn nhỏ.
"Tôi lớn lên trong một cộng đồng thiệt thòi, với bà mẹ đơn thân làm nhiều công việc. Cả bố và mẹ tôi đều không học hết phổ thông. Tôi gần như không học hết phổ thông. Tôi bị đuổi học. Tôi cũng chứng kiến rất nhiều vụ bạo lực gia đình từ một trong số những người phối ngẫu của mẹ tôi. Bố mẹ tôi ly thân khi tôi còn rất nhỏ."
Billy đã có hành vi bạo lực khi mới trưởng thành, nhưng anh may mắn hoàn thành chương trình trung học. Cuối cùng, điều này đã dẫn anh đến với công việc mà anh đang làm ngày nay với tư cách là bác sĩ nhi khoa tại một trong những bệnh viện lớn nhất của Úc, giúp đỡ những đứa trẻ như anh.
"Tôi thực sự tìm thấy sứ mạng của mình trong công việc, tôi nghĩ mình đang cố gắng bắt kịp những đứa trẻ càng sớm càng tốt vì tôi biết những trải nghiệm của chính mình như thế nào. Tôi biết những trải nghiệm của mẹ tôi ra sao, tôi có thể gặp gỡ những phụ huynh đó và xây dựng lòng tin với họ, gặp gỡ những đứa trẻ đó và cũng xây dựng lòng tin với chúng.
Sau đó, tôi có thể giúp tìm hiểu những kỹ năng mà các em còn thiếu, đảm bảo rằng các em thành công trong các mối quan hệ của mình. Xây dựng lòng tự trọng, cho họ thấy rằng họ quan trọng, chỉ cho họ cách điều chỉnh cảm xúc, cách thành công trong các mối quan hệ".
Chính phủ liên bang đã công bố khoản tài trợ 23 triệu đô la cho các chương trình can thiệp sớm trên khắp cả nước, nhằm phá vỡ vòng luẩn quẩn của bạo lực gia đình, bạo hành thể chất và tình dục.
Mục tiêu của chương trình là các bé trai từ 12 đến 18 tuổi có nguy cơ lạm dụng bạo lực gia đình, bạo hành thể chất và tình dục.
Theo Nha Thống kê Úc, ước tính có 22% người lớn từng bị lạm dụng thời thơ ấu hoặc chứng kiến bạo lực của cha mẹ trước 15 tuổi, ước tính có 8 triệu người Úc từ 18 tuổi trở lên đã từng bị người lớn lạm dụng thể xác hoặc tình dục kể từ năm 15 tuổi.
Bộ trưởng Bộ Dịch vụ Xã hội Amanda Rishworth cho biết các chương trình này là một phần quan trọng trong Kế hoạch Quốc gia của chính phủ nhằm chấm dứt Bạo lực Gia đình, Gia đình và Tình dục trong một thế hệ.
"Chúng tôi biết rằng trẻ em, đặc biệt là nam giới và trẻ em trai đã từng trải qua bạo hành gia đình hoặc những trải nghiệm bất lợi khác trong thời thơ ấu, có nhiều khả năng lựa chọn dùng bạo lực hơn.
Chúng tôi biết rằng nếu muốn phá vỡ vòng luẩn quẩn này, chúng tôi phải làm việc với những trẻ em trai và nam giới để đảm bảo rằng vòng luẩn quẩn này không lặp lại.Bộ trưởng Bộ Dịch vụ Xã hội Amanda Rishworth
Trung tâm Hành động về Bạo hành Gia đình ở Ipswich, Queensland là một trong những trung tâm sẽ triển khai các chương trình can thiệp sớm này.
Amie Carrington là giám đốc điều hành của trung tâm cho biết chương trình 'Phá vỡ vòng luẩn quẩn' của trung tâm này hướng đến mục tiêu xây dựng nam tính tích cực.
"Nguồn tài trợ của chính phủ là cần thiết cho sự thành công của các dịch vụ gia đình, rất quan trọng khi thực hiện các chương trình thí điểm sáng tạo như chương trình Phá vỡ chu kỳ. Nếu chúng ta muốn chấm dứt bạo lực trên cơ sở giới trong một thế hệ, thì các dịch vụ như thế này sẽ tạo ra sự khác biệt cùng với mọi thứ khác mà chúng ta đang làm."
Những người làm việc trong lĩnh vực bạo hành gia đình chắc chắn hiểu được tầm quan trọng của việc can thiệp sớm để phá vỡ vòng luẩn quẩn bạo lực do nam giới gây ra.
Eliza Arbeci là Trưởng nhóm thực hành về bạo hành gia đình, hoan nghênh khoản đầu tư của chính phủ liên bang vào các chương trình phòng ngừa cho các bé trai, với kinh nghiệm làm việc với những người đàn ông trẻ tuổi từ 18 đến 24 tuổi trong việc thay đổi hành vi.
Nhưng bà Arbeci cũng thừa nhận rằng vấn đề này rất phức tạp đối với những người trẻ tuổi, đặc biệt là khi nói đến chấn thương liên thế hệ và môi trường bạo hành gia đình lặp đi lặp lại.
"Một đứa trẻ từ chấn thương liên thế hệ thấy bất lực, sợ hãi và thiếu tôn trọng ở gốc rễ chấn thương. Chúng phản ứng rất mạnh, vì vậy bạn phải nghĩ về những gì đang diễn ra, liệu cha mẹ có tham gia vào quá trình thay đổi cho người trẻ đó không?
Bởi vì nếu người trẻ đó vẫn mắc kẹt trong một gia đình có bạo hành gia đình, thì làm sao chúng có thể tự vệ hoặc nếu chúng cảm thấy bất lực, chúng sẽ phản ứng lại sự áp bức trong gia đình. Tôi nghĩ chúng ta phải giáo dục cha mẹ về vai trò mà họ đang đảm nhận và những niềm tin mà họ đang tạo ra trong con cái mình."








