Hôm 27/10/2016, trên các trang mạng xã hội bất ngờ xuất hiện các bài kèm đường dẫn đến một video clip được gọi là "bất ngờ" ghi lại toàn bộ lễ chào cờ để tưởng nhớ Quốc khánh Việt Nam Cộng hoà 26/10.
Trong Video này, 2 thanh niên trẻ người miền Bắc đã cử hành trang nghiêm lễ chào cờ với một bài phát biểu ngắn và sau đó hát quốc ca Việt Nam Cộng hoà trên nền màu cờ của VNCH.
Nội dung bài phát biểu kỷ niệm Quốc khánh VNCH:
- Kính thưa quý đồng bào cả nước
- Kính thưa quý đồng bào người Việt Quốc Gia trên khắp năm châu.
Hôm nay, ngày 26/10 là một ngày trọng đại trong lịch sử hào hùng 4000 năm dựng nước và giữ nước của dân tộc ta.
Cách đây đúng 60 năm, vào ngày 26/10/1956, một nước Việt Nam độc lập, có chủ quyền được quốc tế công nhận, có chính quyền được bầu lên một cách dân chủ đã ra đời, đánh dấu một thời kỳ huy hoàng trong lịch sử dân tộc, một thời kỳ mà người dân được hưởng đầy đủ các yếu tố tự do, nhân quyền và dân chủ.
Chúng tôi, những người trẻ tuổi sinh ra trong thời kỳ Việt Nam bị chế độ cộng sản độc tài toàn trị, tuy bị kềm kẹp về mọi mặt nhưng trái tim vẫn luôn tràn đầy tình yêu thương và luôn trung thành với lý tưởng chính nghĩa của người Việt Quốc Gia :
Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm
Chúng tôi thay mặt cho các thành viên Hội Yêu Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà xin long trọng tuyên bố khai mạc lễ chào cờ hôm nay để kỷ niệm ngày Quốc Khánh Việt Nam Cộng Hoà, và đồng thời để tưởng nhớ đến những anh hùng vị quốc vong thân, những chiến hữu vẫn đang ngày đêm tranh đấu cho một Việt Nam tự do, và những chiến hữu đang còn bị đoạ đày trong ngục tù cộng sản.
Mời quý vị xem Video này từ nguồn Youtube Sự thật TV.
Và sau Video này, trong những ngày qua, cư dân mạng chia sẻ nhau bài viết từ năm 2014 trên trang Dân Làm Báo "Tôi biết ơn Việt Nam Cộng hoà" của Blogger Nguyễn Ngọc Già, người đấu tranh dân chủ đang bị cầm tù trong nước.
Mời bạn đọc đến với một trích đoạn trong bài viết này:
"Một số người trong nước cũng như người Việt hải ngoại cho rằng không nên vực dậy "xác chết" có tên Việt Nam Cộng Hòa."
"Tuy nhiên, lịch sử là nguồn cội của bất kỳ dân tộc nào. Lịch sử là khoa học và tính Người được thể hiện cao nhất từ đó.”
"Bất kỳ một giai tầng nào hay một bậc vua chúa hoặc một nhà độc tài nào đi nữa, cũng không thể nào trốn được lịch sử. Lịch sử là Con Người.”
"Lịch sử dù đau thương như VNCH đã để mất Hoàng Sa, hay đáng tủi hổ như công hàm 1958 của VNDCCH và hội nghị Thành Đô của CHXHCNVN cùng nhiều biến cố sự kiện quan trọng khác không thể không nhắc lại.”
"Nhắc lại để hiểu rõ hơn và để cho thế hệ con cháu hôm nay, ngày mai nghiền ngẫm, dọn mình cho một thời đại mới - đang bắt đầu ló dạng.”
"Tôi không biết mình có mơ mộng hão huyền trong tình thế của nước CHXHCNVN hôm nay không, nhưng trong tâm hồn tôi, từ lâu, tôi muốn nói: Cám ơn Việt Nam Cộng Hòa - Nhà Nước mà ở đó, làm cho tôi "Trích Lục Bộ Khai Sanh"
"Tôi cám ơn Việt Nam Cộng Hòa, không chỉ vì tôi được sống trong một xã hội - có thể chưa phải là tốt đẹp nhất - nhưng tốt đẹp hơn chế độ cộng sản 39 năm qua, mà tôi còn biết ơn vì tôi đã hấp thụ được nền giáo dục, có thể nói, cho đến nay 39 năm, dù VNCH không còn.”
"Dù CHXHCNVN cố gắng "cải cách" giáo dục nhiều lần rất tốn kém nhưng không hề mang lại chút tiến bộ nào khả dĩ.”
“Và nói cho công bằng, giáo dục hiện nay tính về chất lượng, vẫn không thể nào đạt được như trước 1975 của miền Nam.”
“Nền giáo dục trước 1975 mà tôi hấp thụ, dù ngắn ngủi, nó thật sự là nền giáo dục nhân bản và khai phóng.”
“Trung thực và hiền lương. Ganh đua nhưng không đố kỵ. Biết phẫn nộ nhưng không tàn ác.”
“Đặc biệt nền giáo dục đó giúp cho hầu hết học trò luôn biết dừng lại đúng lúc trước cái sai với nỗi xấu hổ và tính liêm sỉ - tựa như "hàng rào nhân cách" được kiểm soát kịp thời.”
“Chính xác hơn, tôi cám ơn Thầy - Cô của tôi, có lẽ bây giờ hầu hết đã qua đời, nếu còn sống chắc cũng đã nghễnh ngãng hay quá già yếu.”
“Tôi biết ơn các Giáo sư. Tôi muốn nói rõ: Tôi không hề có danh vị, bằng cấp gì cả.”
“Tôi biết ơn Thầy - Cô của tôi, vì nhiều độc giả thương mến (có lẽ qua những bài viết), họ ngỡ tôi là: giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, nhà văn, nhà giáo v.v... nhưng tôi thưa thật, tôi chỉ là một người "tay ngang" trong viết lách.”
“Qua từng bài viết, tôi rút ra kinh nghiệm. Đặc biệt, tôi luôn cố gắng viết cẩn trọng và khách quan nhất để thuyết phục độc giả.”
“Tính cách này, tôi đã học từ Thầy - Cô tôi, ngày xưa. Dù môn Văn Chương ngày ấy, tôi luôn nhận điểm thấp tệ.”
“Tôi biết ơn Thầy - Cô của tôi cũng vì, sau 1975, cả nước rơi vào đói kém, làm cho "tính người" trong xã hội cũng mai một dần và tôi không là ngoại lệ.”
“Thảm trạng xã hội lúc đó biến tôi trở nên chai lỳ, mất cảm xúc và lạnh lùng. Đặc biệt "chữ nghĩa" hầu như trôi sạch hết cùng những "tem phiếu", "xếp sổ mua gạo", chầu chực "mua nhu yếu phẩm" v.v... ngày xưa.”
“Về sau này, khi cuộc sống đỡ hơn, tôi có thời gian hơn cùng với thời cuộc đảo điên, dần dần, tôi cảm nhận tôi "trầm mình" trong nỗi đau của bản thân, gia đình, từ đó tôi mới thấu hiểu những điều ngày xưa tôi học và tôi giật mình vì sự lãng quên đáng trách đó.”
“Tôi tìm lại được "tính Người" mà bấy lâu nay tôi đánh mất.”
“Một lần nữa, tôi cám ơn Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa và các Thầy - Cô của ngày xưa,” Blogger Nguyễn Ngọc Già viết năm 2014.