Sau khi đi du ngoạn các nơi cùng với gia đình trong không khí vui vẻ và không chút vướn bận về nỗi lo sợ của chứng bệnh ung thư, mà những ngày còn lại chỉ còn tính từng ngày chứ không còn từng tháng.
Ông Tư đã ra đi trong êm ả và gia đình cũng làm theo đúng những lời dặn dò của ông, trong việc tạo nên một tang lễ đặc biệt chưa từng có từ trước đến nay.
Tiếng nhạc vui tươi cùng tiếng đọc thơ của ông trước tấm ảnh cười tươi của ông Tư, khiến mọi người không cảm thấy đó là một tang lễ bình thường với tiếng khóc kể, rên rỉ, ỉ ôi của gia đình cũng như những khách đến viếng.
Một bất ngờ xảy ra với người chị của ông Tư, khi phá vỡ không khí vui tươi bằng những lời phát biểu bất ngờ, khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.
Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó. Ai thay da mãi sống muôn đời, Kẻ trước người sau xếp hàng xuống mộ, Biết đâu là khởi điểm cuộc rong chơi
Thế nhưng sau đó không khí vui tươi trở lại, với những nhạc công bạn của ông Tư đến viếng lễ tang, trong điệu nhạc xập xình và họ uốn éo theo điệu nhạc.
Các vị lãnh đạo tinh thần tôn giáo đến lễ tang của ông Tư đều công nhận, ông là người đã 'ngộ đạo đất trời' trong ý nghĩ và hành động.
Cuối truyện, tác giả tạo nên một kết thúc ngoài dự tính của mọi người, khi xe chở di cốt của ông Tư gặp tai nạn và phải mất bao nhiêu khó khăn nắm xương tàn mới được hoàn lại cho gia chủ, cho thấy một triết lý sâu xa về những nét giả tạm của thân xác con người.