"Tôi chỉ tồn tại, chứ không thật sự đang sống..."
Peter Trần sinh ra và lớn lên tại Sydney trong một gia đình người Việt. Khi mới ba tuổi, cậu bé bị chẩn đoán mắc u nguyên bào thần kinh – một loại ung thư hiếm gặp ở trẻ em, ảnh hưởng đến mô thần kinh. Sau khi vượt qua hóa trị, xạ trị và cả ghép tủy xương, mạng sống của Peter được giữ lại, nhưng hậu quả của quá trình điều trị để lại vết hằn sâu sắc: thận của Peter bị tổn thương vĩnh viễn.
Từ đó, cậu bé phải sống dựa vào lọc màng bụng mỗi đêm – một phương pháp trong đó một ống thông được đặt vào bụng, lọc máu khỏi độc tố khi Peter ngủ.
“Bụng phình lên, đau đớn, nhiễm trùng liên tục – thế giới của tôi chỉ là sống sót qua ngày,” Peter nhớ lại.
Những đứa trẻ khác đi ngủ rồi thức dậy sảng khoái. Còn tôi thì thức dậy trong khi vẫn còn đang nối với máy lọc.Peter Trần
Suốt bốn năm, bố mẹ Peter chỉ biết hy vọng. Rồi một buổi sáng sớm, vào lúc 4:30, họ nhận được cuộc gọi: “Chúng tôi có thận cho Peter.”
Ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng tại Bệnh viện Nhi Sydney đã thay đổi cuộc đời Peter mãi mãi.
Không còn máy móc. Không còn đau đớn. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, Peter được sống như một đứa trẻ bình thường.

Peter Trần cùng các bạn trong ngày tốt nghiệp trung học. Credit: SBS/Supplied
Sau ca ghép đầu tiên vào năm 2004, Peter như được tái sinh. Anh trở lại trường học, chơi bóng đá, và nuôi dưỡng ước mơ bước chân vào đại học. Cuộc sống của một thiếu niên, với những mối quan tâm rất đỗi đời thường, cuối cùng cũng là của anh.
“Tôi học được cách kiên cường từ rất sớm,” Peter chia sẻ. “Tôi đã sống với quả thận ghép đầu tiên khoảng 14 năm. Những năm tháng ấy, tôi thực sự được sống.”
Thế nhưng giữa chừng đại học, mọi thứ lại thay đổi. Peter bị viêm phổi nặng. Những đợt nằm viện kéo dài, nhiễm trùng liên miên khiến cơ thể anh suy kiệt. Quả thận đầu tiên dần ngừng hoạt động.
Một lần nữa, Peter quay lại danh sách chờ ghép. Lần này là chạy thận nhân tạo – ba lần một tuần, mỗi lần vài tiếng. Máu được rút ra khỏi cơ thể, đưa qua máy lọc rồi bơm ngược lại.

Cuộc đời của Peter gắn liền với giường bệnh từ thuở ấu thơ. Credit: SBS
Suốt gần năm năm, Peter sống trong trạng thái lấp lửng, mỗi ngày là một cuộc chiến tinh thần.
Nhưng rồi, một chiều tháng Bảy năm 2023, điện thoại lại đổ chuông: “Peter, chúng tôi có thận cho bạn. Bạn có thể đến bệnh viện trước trưa không?”

Peter Trần được ra ngoài tắm nắng trong thời gian ở khoa hồi sức đặc biệt. Credit: SBS/Suplied
Khác với lần đầu, lần này Peter đã chuẩn bị tâm lý tốt hơn, hiểu rõ những gì đang chờ đợi.
“Những ngày đầu sau phẫu thuật rất khó khăn, nhưng tôi chỉ mất 10 ngày để hồi phục. Tôi cảm thấy năng động, khoẻ mạnh hơn và lạc quan hơn về những gì tương lai có thể mang lại.”
Hiện tại, Peter đang hoàn thành chương trình thạc sĩ ngành phân tích kinh doanh tại Đại học Công nghệ Sydney (UTS).
Với đôi mắt đầy hy vọng, anh nói về những dự định bị trì hoãn suốt gần hai thập kỷ: được du lịch, được về thăm họ hàng ở Việt Nam, và được tận hưởng những điều đơn giản – như một ngày không bị ràng buộc bởi lịch chạy thận.
Với gia đình người hiến tạng, tôi sẽ không bao giờ có đủ lời để cảm ơn. Nhờ có họ, tôi mới được sống một cuộc đời trọn vẹn.Peter Tran
Anh muốn gửi đi thông điệp từ một người sống sót: "Hiến tạng không chỉ cứu sống – mà còn trao lại sự tự do."
Peter không giấu được sự xúc động khi nhắc đến người đã hiến tạng cho mình.
Từ trải nghiệm sống còn của mình, Peter mong muốn câu chuyện của anh sẽ khuyến khích nhiều người trong cộng đồng người Việt tại Úc bắt đầu những cuộc trò chuyện về hiến tạng – dù đây là chủ đề thường bị né tránh trong văn hóa Á Đông.
“Là người gốc Việt, tôi hiểu rõ rằng việc nói về cái chết hay hiến tạng sau khi qua đời không phải là điều dễ dàng.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình – để mọi người thấy rằng hiến tạng là một món quà vô giá, không lấy đi điều gì, nhưng có thể cứu mạng một người như tôi.Peter Trần

Peter Trần trong ngày tốt nghiệp đại học. Credit: SBS/Supplied
“Xin hãy đăng ký làm người hiến tạng. Bạn có thể cứu sống ai đó – đó là món quà vô giá cho cuộc đời của một người khác.”