Chuyện tình lãng mạn với quả bóng nhựa

Từ chấn thương đến niềm vui mới
Chân tay nhanh nhẹn, mắt mũi linh hoạt

Niềm vui tinh thần và sự kết nối xã hội
Lời nhắn yêu thương gửi đến giới trẻ

Nhóm 'Huynh đệ cao niên' say mê Pickleball ở St Albans, Melbourne. Nguồn: Xuân Ngọc



[Xuân Ngọc]
Câu hỏi đầu tiên cho các vị khách của chúng ta. Các ông bén duyên với Pickleball như thế nào?
[Ông Tám]
Thì nói chung ra tôi thì tám, nhà ở số ba Moffat đây thôi. Năm nay thì mình sinh tháng ba năm hai, tức nhiên năm nay bảy mươi ba. Thì đầu tiên là đi bơi, rồi đi vô gặp những ông bạn già với nhau vậy đó. Rồi đầu tiên lúc trước là quên badminton, đây rồi bắt đầu ghiền cả năm nay luôn. Cứ hầu như là thứ tư, tới hẹn là lại lên. Riêng ngày thứ tư tới hẹn là tất cả anh em bạn già đều có mặt ở nhà tôi. Trước tiên là chơi chút xíu cho có tiếng mồ hôi rồi uống trà nói chuyện này kia kia nọ vậy đó cho qua ngày đoạn tháng. Chứ bây giờ tuổi già rồi mà bây giờ, bây giờ còn ao ước cái gì nữa đâu. Chỉ có vậy thôi.
[Xuân Ngọc]
Vâng
[Ông Thanh]
Tôi tên là Thanh. Nhà ở Southburn. Tôi đây có mấy anh em già thì cứ hàng ngày đến đây tập trung lại để chơi pickleball. Thì giờ lớn tuổi rồi thì chẳng biết làm gì thì ngoài việc ưa đón con cháu đi học rồi ngoài đấy là đến đây để anh em tập dợt cho vui. Thứ nhất là cho nó khỏe mạnh chân tay, cái mắt cái mũi ngày ngày nó kém đi mình nhanh nhẹn tí. Chứ mà cứ ngồi ở nhà tối ngày mà coi điện thoại thì cũng chả giải quyết cái gì. Đến đây thứ nhất là chân tay nó khỏe mạnh, tôi cảm thấy là chân tay nó nhanh nhẹn này, cái mắt cũng nhanh nhẹn được tí. Chứ nếu mà mình mà không tập thường xuyên thế này là cũng kém lắm. Như tôi năm nay bảy mốt tuổi rồi tôi thấy nó cũng bình thường không có vấn đề gì cả. Hàng ngày thì vẫn luyện tập ít nhất cũng phải được một đến hai tiếng.
[Ông Hữu]
Hello, tôi tên là Hữu, tôi là từ Đồng Tháp. Hồi ngày ngày xưa thì lúc còn trẻ thì tôi cũng là tiễn thủ cầu lông. Rồi thi đấu quốc gia này kia đồ. Tôi rất thích thể thao và tôi nói chung ra thể thao môn nào tôi cũng thích. Ví dụ như là cầu lông rồi tennis và đủ thứ. Nhưng mà tôi thích nhất là cầu lông. Thì sau này có vấn đề bị chấn thương đồ ra, tại cầu lông thì nó rất là nguy hiểm, ra bị chấn thương. Thành ra tôi nghỉ và nhảy qua chơi cái này thì thấy cái môn này nó rất thích hợp cho mấy cái người lớn tuổi.
[Ông Linh]
Tôi tên Linh, nhà ở trong Victoria mới vừa đánh pickleball khoảng có chừng hai năm nay thôi. Tại vì hồi tôi mới vừa về hưu khoảng hai năm nay thì khi mà tôi đi bơi á, thì tôi gặp anh Tám. Rồi xong tôi gặp nhóm bạn già này nè, rồi họp lại rồi rủ tôi đi thể thao. Chứ hồi xưa giờ tôi chỉ có biết bơi thôi à…
[Ông Công]
Tôi tên là Công. Tôi định cư ở đây đã bốn mươi năm rồi. Tôi chơi thể thao có ba mươi chín năm thôi [cười]. Hồi xưa mà tôi còn ở bên trại tị nạn á, tôi là khán giả, còn mấy người bạn tôi là tuyển thủ. Thì bây giờ tôi sang Úc được rồi, đây là cơ hội để tôi được chơi. Thì nhà tôi chỉ có bốn thành viên tôi, vợ tôi và hai đứa con tôi đều chơi hết đó thì cái môn chính của nhà tôi là môn vũ cầu, bơi lội. Đó thì ehm, tôi đánh nhiều năm rồi, bây giờ chân cảnh tôi nó yếu rồi thế bây giờ tôi đổi sang tôi đánh pickleball. Cái nhóm này là nhóm người già. Nhóm này khoảng từ sáu chục cho tới bảy mươi lăm tuổi [cười]
[Xuân Ngọc]
Hồi Xuân về sức khỏe và tinh thần nhờ chơi pickleball ra sao?
[Ông Thanh]
Cá nhân tôi là một chuyện, rồi luôn cả tất cả các anh em nữa. Tại vì á, đồng trang lứa với nhau đi tới đây để mà chơi chút xíu, để có chút mồ hôi, cái tinh thần cho nó thoải mái chút xíu vậy thôi. Mà mỗi khi mà anh em mà bữa nào mà tới cả chừng sáu bảy người là rất rất buồn. Mà bữa nào mà đừng chừng mười người, mười hai người đổ lên là rất rất là vui. Bữa đó là trời ơi, nuốt nôi trà nước là thoải mái [cười]. Xuân Ngọc biết không có những lúc anh em cũng tới giờ hẹn lại lên. Nhưng mà trời mưa, anh em vẫn mặc áo mưa chơi [tiếng cười]. Vẫn mặc áo mưa. Chơi xong rồi là áo, nón đồ ướt hết nhưng mà vẫn vui lắm. Khi chơi cái này thấy nó cũng khỏe chân tay rồi nói chung thấy cũng nhanh nhẹn lên. Ngày xưa mà không chơi thì chân tay với nhiều lúc nó mỏi mệt lắm. Nhưng mà giờ ngày nào cũng chơi mà không cái thì cảm thấy nó, nó, nó thiếu cái gì đó. Cho nên mình phải cố gắng ngày nào cũng đến đây tập. Mà nó vừa tập vừa là cái niềm vui, rồi anh em trò chuyện chuyện nhà, chuyện xã hội, chuyện này chuyện kia thì biết thêm được nhiều cái. Một người thì không thể biết khắp nơi được. Nhưng mà anh em đi hàng ngày, đi chỗ này kia tiếp xúc thì nói chuyện với nhau thì mình cũng hiểu thêm nhiều tin tức ở xã hội [tiếng cười] của Úc, hay của thế giới hay là khắp nơi nè, khác á.
[Ông Hữu]
Chơi cái pickleball này á thì tôi thấy á, đây là một cái môn mà rất là thích hợp cho những cái người già và phụ nữ và nói chung ra. Tức là nó rất là nhẹ và nó chơi mà vui nữa mà nó đang là thịnh hạnh nữa. Thành ra có giống như một cái phong trào vậy đó. Khi mình chơi á thì nó thấy như đánh à, đánh nó à, nó cũng không thể mà nó nặng như tennis vậy. Thành ra tôi nghĩ nếu mà những người chấn thương này kia thì nó cũng đỡ hơn.
[Ông Linh]
Nói về tinh thần á thì vui. Gặp mấy bạn già trong một tuần được một ngày, hai ngày rồi mà về sức khỏe nó có vẻ là làm cho mình phấn khởi hơn, tinh thần cũng vui hơn và sức khỏe nó cũng khỏe hơn chút. Không có kêu là bị mà boring ở nhà hoài.
[Xuân Ngọc]
Những lời nhắn yêu thương gửi đến các bạn trẻ?
[Ông Tám]
Thì nói chung ra nhà tôi cũng có hai đứa con gái, mỗi buổi sáng là dạy nó chạy bộ đó. Nhưng cuối tuần nó ra nó chơi với tôi [tiếng nói chuyện]. Cuối tuần nó ra chơi với tôi tại nhà đây. Nó đi đâu không cần biết, nó chiều thứ bảy hay là chiều chủ nhật gì, "Ba ơi có nhà không?" là chơi với con một game, hai game là cha con ra chơi.
[Xuân Ngọc]
[cười khúc khích] Và điều đây nó tạo nên một cái tình cảm gắn kết đúng không?
[Ông Tám]
Đúng vậy, đúng vậy.
[Ông Thanh]
[nhạc nền] Còn lớp trẻ thì cũng nên là-- nếu mà có điều kiện ấy, tức cuối tuần ấy thì cũng nên tập thì nó khỏe mạnh hơn. Như tôi biết là nhiều bạn trẻ đấy, kiểu như là hết tuần thì về nhà là mình cứ nằm ở trong nhà, là game, rồi uống bia uống rượu thì nó cũng không tốt. Chúng tôi ngày xưa còn trẻ thì, lúc đó không có những cái môn này, thì đi làm cuối tuần về cũng hay bia rượu lắm. Nhưng mà từ ngày mà có cái môn này chúng tôi tập trung vào đây thì cũng không có game bao nhiêu mấy, và tập thế này thì khỏe chân, khỏe tay nhiều. Cho nên mong các anh em trẻ-- thì bởi vì anh em trẻ nó đúng là chưa có thời gian nhiều để rảnh rỗi chơi như chúng tôi, chỉ có cuối tuần thôi. Nếu có điều kiện thì mình cũng cứ đi tập dần đi cho nó quen.
[Ông Hữu]
[nhạc nền] Thì bây giờ thực sự ra đó mình có nhiều chuyện lắm. Ví dụ như gia đình thì-- tại vì ví dụ như về con cái thì tối ngày thì nó chẳng thèm nói chuyện với ba mẹ và nó ở trong phòng, thì thấy nó ngột ngạt lắm. Mà bây giờ mình biết vậy nhưng mà mình khi mà mình tổ chức, mà mình đi đâu hay là làm cái gì đó thì phải có thời gian sắp xếp đủ thứ hết trơn, nó không phải là chuyện đơn giản. Tại mỗi người có một công chuyện. Thành ra ở nhà tôi, tôi có làm cái lưới, rồi làm cái driveway. Thành ra những lúc mà tôi không có đánh được với con tôi, thì tôi lại ra tôi lại đánh vô vách tường tập, đánh cũng vui lắm, giống như là gia đình này kia, rồi mình chơi rồi kia, chồng đánh với vợ, qua rồi mình đánh với con mình, cũng không cần phải đi đâu.
[Ông Linh]
[nhạc nền] Theo tôi nghĩ á, thì giới trẻ cũng nên tập luyện những môn này hay hơn, tại vì cái môn này hiện thời đó là nó đang thịnh hành trên khắp thế giới. Và nếu mà mình đi chơi những cái vầy đó, mình có những cái tinh thần mà tốt hơn không có ở nhà mà boring rồi làm chuyện bậy bạ đồ.
[Ông Công]
[nhạc nền] Chúng ta đừng có chơi tức là quá hăng say, tức là vừa phải thôi, tùy theo cái tuổi của mình, tức là lúc mà mình còn trai tráng, khỏe mạnh thì mình có thể mình thi đấu được nhiều lần thi. Bây giờ tụi mình lớn rồi, tụi mình lớn rồi thì mình chơi hạn chế thôi. Nhưng mà điều quan trọng là mấy đứa nhỏ đó là trong gia đình nó là bố mẹ, bố mẹ phải khuyến khích. Thay vì, thay vì tới giờ nó chơi game thì mình phải làm sao khuyến khích nó chơi thể thao. Như tôi là từ lúc mà tôi có con, tôi cũng chơi game mà con tôi cũng chơi game lắm. Thì cái môn mà tôi dạy cho con tôi đầu tiên là chơi game và chơi thể thao. Hai cái đó thể thao, tôi ước nó là giống tôi là được rồi.

SBS World News