Các trường đại học và trường học tại Iran đã trở thành những địa điểm tụ tập biểu tình phản đối, khi các cuộc đấu tranh kéo sang tuần thứ tư.
Tại trường Đại học Tehran Markaz, các sinh viên đã sơn bàn tay của họ màu đỏ để tưởng nhớ số người biểu tình đã chết ngày càng tang lên kể từ ngày 17/9.
Bạo lực trên đường phố đã dẫn đến cái chết của ít nhất 185 người biểu tình - trong đó có 19 trẻ em - theo tổ chức Nhân quyền Iran, có trụ sở tại Na Uy
Truyền thông nhà nước Iran nói 20 thành viên của lực lượng an ninh cũng đã thiệt mạng.
Tại một trường đại học khác ở Tehran, các sinh viên nữ đã hô vang "lạc đường rồi" với Tổng thống Ebrahim Raisi trong chuyến thăm của ông hôm thứ bảy vừa qua.
Một đoạn video chưa được xác minh quay cảnh trong trường học, cho thấy các học sinh ở đó cũng tham gia phong trào biểu tình, đang ngày càng tăng lên kể từ cái chết của Mahsa Amini.
Cô gái 22 tuổi này đã chết trong sự giam giữ của cảnh sát sau khi cô bị bắt vì bị cáo buộc đội khăn trùm đầu quá lỏng lẻo, vi phạm quy định nghiêm ngặt về trang phục của phụ nữ một nước cộng hòa Hồi giáo.
Cũng có tin cho hay lực lượng an ninh đã ập vào trường học để bắt các nữ sinh tham gia biểu tình trên toàn quốc.
Trong một tuyên bố, Ngoại trưởng Úc Penny Wong mạnh mẽ lên án những tin tức về cái chết trong khi bị giam giữ "đặc biệt đáng lo ngại", đồng thời bà nói thêm rằng các chiến thuật bạo lực của lực lượng an ninh đối với tù nhân cần phải bị lên án.
Ngoại trưởng Đức Annalena Baerbock nói bà sẽ thúc đẩy Liên minh Âu châu đóng băng tài sản và áp đặt các lệnh cấm nhập cảnh với quan chức Iran.
Trên các đường phố trên khắp châu Âu và trên thế giới, các cuộc biểu tình vẫn tiếp tục nổ ra biểu thị sự ủng hộ với phụ nữ ở Iran.
Diễn hành cùng với hàng ngàn người khác trong một công viên trung tâm ở La Hay, Hoà Lan - người biểu tình này nói các nước Âu châu phải sử dụng tất cả các biện pháp ngoại giao để đáp ứng và ủng hộ lời kêu gọi giúp đỡ của phụ nữ Iran.
"Giải pháp rất đơn giản. Hãy đóng cửa các đại sứ quán Iran ở Hà Lan, ở Châu Âu. Đó là một giải pháp. Khi đó người dân Iran sẽ có thể đạt được sự tự do cho chính họ."
Còn tại Paris, các cuộc biểu tình tương tự cũng nổ ra. Hàng trăm người tập hợp lại thể hiện sự ủng hộ nữ giới Iran. Trong đó có Bác sĩ người Pháp Kadhum Bellessem nói cô cảm thấy tức giận và rất buồn về những gì đang xảy ra ở Iran.
Những gì đang xảy ra ở Iran khiến tôi rất, rất buồn và nó thực sự khiến tôi cảm động. Đây là lý do tại sao khi tôi nhìn thấy toàn bộ tinh thần đoàn kết này, tôi thấy thật tuyệt vời. Chúng ta cùng với nhau có thể tạo ra một tác động nào đó. Chính sự đoàn kết sẽ khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ, và nếu chúng ta cùng nhau dồn hết sức lực thì điều đó càng tốt đẹp hơn.
Nhà phân tích Trita Parsi tại Học viện Quincy ở Washington nói bạo lực có thể trở nên tồi tệ hơn.
Vì vậy, ý tưởng cho rằng phong trào biểu tình này sẽ chết đi dường như là một tính toán sai lầm. Các dấu hiệu từ diễn văn của quan chức chính phủ đã thể hiện một sự chuyển dịch trong chiến thuật đối phó, có thể xảy ra trong một hai tuần tới, nếu không nói có thể sớm hơn. Và một lần nữa khi chính phủ đã ra tay đàn áp hoàn toàn - ví dụ, đã có hàng trăm, nếu không phải hàng ngàn người đã bị giết vào năm 2019. Vì vậy, thật không may là nguy cơ đổ máu có thể sẽ cao hơn nhiều so với những gì chúng ta đang thấy cho đến hôm nay.
Nhà văn gốc Iran Roya Hakakian nay đang ở Hoa Kỳ nói với CNN rằng phong trào phản đối ngày càng tang, có nguồn gốc từ lịch sử phản kháng nữ quyền ở Iran, khởi đầu từ cuộc cách mạng năm 1979.
Nhưng lúc này sự tức giận chống lại giới lãnh đạo đất nước đã lên đến mức sôi sục và căm phẫn.
Không có cuộc biểu tình nào trong quá khứ, không một cuộc biểu tình, và không có nhóm nào đứng ra phản đối chế độ đã từng đi xa đến mức này. Và thời điểm này, nơi họ đang tấn công không chỉ với tổng thống, không chỉ với nhà lãnh đạo tối cao hiện tại, mà là với người sáng lập ra chế độ này, chính cái người mà chúng tôi không còn muốn dính dáng đến nữa - tôi nghĩ đó là tín hiệu cho thấy chúng tôi đã đạt đến một điểm không thể quay trở lại, rằng quốc gia đã vượt qua một ranh giới mà trước đây họ chưa từng vượt qua.
Bà nói liệu phong trào có chùn bước, giống như những thời điểm trước đây trong lịch sử hay không, còn phụ thuộc vào phản ứng của quốc tế.
Bây giờ những người biểu tình có thành công hay không một phần sẽ phụ thuộc vào sự hỗ trợ mà cộng đồng quốc tế và Hoa Kỳ dành cho họ. Liệu chúng ta có đứng về phía người dân không – và liệu chúng ta có thể làm điều đúng đắn lần này, để sửa sai cho mọi lỗi lầm trong quá khứ với tư cách là những người Mỹ từng sống ở Iran - và sống ở những nơi khác ở Trung Đông, nơi mà chúng ta đã tự nhận mình là đứng về phe bạo chúa. Và chúng ta có nghe thấy hoàn cảnh bức thiết của người dân không?
Nhà hoạt động Iran Fariba Amirkhizi - hiện đang tị nạn ở Bỉ - nói rằng phụ nữ Iran không bỏ cuộc.
Trước đây, hầu hết, họ cố gắng yêu cầu quyền lợi của mình. Nhưng lần này, họ đã cố gắng đấu tranh cho quyền lợi của mình. Và cũng trong lần này, phụ nữ đã dẫn đầu, họ đi phía trước, họ mạnh mẽ, họ dũng cảm. Họ có thể nói lên tiếng nói, nhiều người trong số họ đang ở trên đường phố. Họ biết rõ lý do tại sao họ chống lại chế độ Iran - bởi vì chế độ Iran là một chế độ chống phụ nữ, đã xây dựng quyền lực của mình trên cơ thể người phụ nữ, cố gắng kiểm soát cơ thể của chúng tôi như một lá cờ của chế độ Hồi giáo, như một lá cờ của chế độ thần quyền.