Đã 80 năm trôi qua, kể từ khi quả bom nguyên tử rơi xuống thành phố Hiroshima của Nhật Bản, nhưng đối với Tetsuko, hay còn gọi là ‘Tess’ McKenzie, những ký ức ấy vẫn còn sống động.
“Đột nhiên ánh sáng chói lọi, chiếu thẳng vào mắt tôi. Tôi tự hỏi, ‘Ồ, đó là gì vậy? Đó là gì vậy?’ Và rồi âm thanh tiếp theo, vang lên thật khủng khiếp”, Tetsuko.
Hồi còn là một thiếu nữ, cô đang trên đường đến Hiroshima để xem phim với một người bạn, thì quả bom rơi xuống, đó là ngày 6 tháng 8 năm 1945.
“Tôi hỏi bạn tôi, ‘cái thứ màu trắng đó là gì vậy?’ Rồi tôi cứ đứng nhìn, và dần dần, dần dần nó nhô lên như một chiếc nấm”, Tetsuko.
Từ sân ga, các cô gái chỉ có thể đứng nhìn đám mây bất thường hình thành phía trên Hiroshima.
Họ vừa lỡ một chuyến xe lửa, đó là một sự kiện chắc chắn đã cứu mạng họ.
“Ồ vâng, nếu tôi bắt được chuyến xe lửa đó theo lịch trình, tôi sẽ đến ngay Hiroshima. Vậy là chúng tôi đã được ban phước”, Tetsuko.
Được biết có ít nhất 140 ngàn người đã chết trong vụ nổ bom đầu tiên.
Quả bom thứ hai được thả xuống Nagasaki vài ngày sau đó, đã làm tăng thêm số người chết.
Ngay cả bây giờ, bà McKenzie vẫn không thể tin rằng mình đã được cứu sống.
“Tôi bắt đầu tin vào Chúa và ngay cả những ngày này, tôi vẫn cảm ơn Chúa vì Chúa đã cho tôi thức dậy vào buổi sáng và trước khi đi ngủ. Cảm ơn Chúa”, Tetsuko.
Đó không phải là lần duy nhất, bà phải đối mặt với cái chết.
Trong chiến tranh, thành phố quê hương của gia đình đã bị bom đạn của quân Đồng minh san phẳng.
Bà McKenzie nhớ lại sự tàn phá đó, một cách sống động.
“Thành phố Kure của tôi đã bị thiêu rụi. Chúng tôi bị đánh bom vào ban đêm và bị thiêu rụi, rồi chẳng còn gì ở đó nữa, chẳng còn gì trong thành phố đó nữa. Chúng tôi chui vào đường hầm. Và rồi đêm đến, tôi nghe thấy tiếng bùm. Rồi tôi khóc. Tôi tự nhủ, ‘Tôi không muốn chết ở đây’, Tetsuko.
Bà cũng tự hào chia sẻ câu chuyện đáng nhớ của mình và cũng hồi tưởng về công việc hậu chiến của bà với lực lượng Đồng minh, nơi bà gặp một người lính Úc, Hạ sĩ Ray Murray McKenzie, người chồng tương lai của bà.
“Tôi chỉ nghĩ ‘Ồ, anh ấy đẹp trai đấy’. Anh ấy đẹp trai thật (cười)… Một lần anh ấy đã tiếp cận tôi và tôi không bao giờ hối hận. Không bao giờ hối hận. Anh ấy là một người đàn ông rất tốt bụng”, Tetsuko.
Tình yêu của họ đã thay đổi cuộc đời bà.
Kết hôn năm 1952, hai người đã chọn Melbourne làm quê hương trong bối cảnh hậu chiến đầy định kiến, đối với ‘cô dâu chiến tranh’ người Nhật.
“Một số người không thích nhìn thấy người phụ nữ Nhật đó ở cùng lính. Một thái độ rất khó chấp nhận!”, Tetsuko.
Một gia đình Úc yêu thương, đã giúp bà phát triển mạnh mẽ trên một vùng đất mới.
Và việc đền đáp, đã duy trì một cuộc sống lâu dài và khỏe mạnh.
“Tôi nghĩ việc luôn giao tiếp với mọi người, giúp tôi trẻ trung hơn. Tôi muốn bảo đảm rằng, thế giới sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra”, Tetsuko.
Là một cư dân lâu năm của Melbourne, hiện tại bà McKenzie được bao quanh bởi đại gia đình.
Cháu gái Eri Ibuki là một, trong số những người biết ơn sự đồng hành của bà.
“Tất cả chúng tôi đều rất tự hào về Nana, người sống sót sau vụ đánh bom Hiroshima. Giờ bà đang rơi nước mắt, nhưng bà là một người mạnh mẽ và kiên cường”, Eri Ibuki. .
Còn cô cháu gái khác là Tahlia Pynt, dự định sẽ đến thăm Hiroshima vào năm tới, để tìm hiểu thêm về ngày đã thay đổi lịch sử Nhật Bản.
“Tôi thực sự hy vọng rằng, chúng ta có thể rút ra bài học cho mình, vì bà của chúng tôi đã trải qua quá nhiều điều và điều đó đã tạo nên con người bà, tạo nên con người bà ngày hôm nay, và tôi chỉ hy vọng rằng chúng ta có thể học hỏi từ những sai lầm”, Tahlia Pynt.
Được biết nhiều sinh viên trẻ người Nhật đến thăm ngôi nhà ngoại ô của bà, một số được giới thiệu bởi Masafumi Takahashi từ ‘Hiệp hội Người cao tuổi Mới ở Melbourne’, một nhóm cộng đồng nhằm mục đích ngăn ngừa sự cô lập xã hội.
“Những câu chuyện và trải nghiệm của bà thật quý giá và độc đáo và tôi cũng cảm thấy có trách nhiệm truyền lại những gì đã xảy ra cho thế hệ trẻ hơn”, Masafumi Takahashi.
Khi căng thẳng hạt nhân gia tăng ở một số nơi trên thế giới, cái giá phải trả về con người của Thế chiến thứ 2 vẫn tiếp tục ám ảnh bà McKenzie.
“Khi nghe tin chiến tranh kết thúc, tôi đã nghĩ rằng thật vui mừng khi nó kết thúc. Cùng lúc đó, rất nhiều người đã mất mạng. Điều đó có nghĩa lý gì?”, Tetsuko.
Và giữa những xung đột toàn cầu đang diễn ra, bà đã đưa ra lời cảnh báo này.
“Tại sao phải tạo ra những thứ đó, để hủy diệt con người? Không bao giờ kết thúc, không bao giờ kết thúc cả. Thật sự rất buồn và thật sự là như vậy”, Tetsuko.
READ MORE

SBS Việt ngữ